Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3630: Ngươi còn hai phút

Trước đó.
Hàn quang chợt lóe lên.
“A!” Ông lão tóc bạc phát hiện cổ tay của mình bị người ta bóp lấy.
“Ngươi chính là Hạ thần y?” Hạ Thiên khó chịu hỏi: “Ai cho ngươi giả mạo ta? Nói, ta có thể để cho ngươi chết một cách thống khoái.”
Ông lão tóc bạc kinh ngạc không thôi, muốn giãy dụa nhưng cơ thể lại không động đậy được, đành phải hô to lần nữa: “Hộ pháp.”
Quả nhiên, một luồng hàn mang bắn thẳng đến.
“Vừa lúc, lần này ngươi đừng hòng trốn mất.” Lần này, Lam Y Nhân bắt được tung tích của luồng hàn mang kia, lập tức sử dụng Phiếu Miểu Bộ đuổi đến trước mặt, một chưởng bổ tới.
Bịch.
Chỉ thấy phi trùng kỳ quái rơi xuống đất.
“Đây là thứ gì?” Lam Y Nhân nhìn cái vật giãy dụa trên mặt đất, cảm thấy không khỏe.
Đó là một con côn trùng to bằng ngón cái, dài hơn một mét, có sáu đôi cánh hơi mờ.
“Trùng hộ pháp lại có thể dễ dàng bị đánh bay, các ngươi là ai?” Ánh mắt ông lão tóc bạc hiện lên vẻ kinh ngạc: “Tại sao các ngươi lại làm hỏng chuyện của lão phu?”
Hạ Thiên khó chịu, tay thoáng dùng sức: “Ngươi hãy trả lời vấn đề của ta. Nếu không, bây giờ ta xử lý ngươi ngay.”
“A!” Ông lão tóc bạc lập tức hét thảm: “Lão phu không biết ngươi đang nói cái gì. Ngươi mau buông ta ra. Nếu không, lão phu sẽ khiến cho ngươi hồn phi phách tán, vĩnh thế không được giải thoát.”
“Xem ra ngươi nghe không hiểu tiếng người rồi. Vậy giữ ngươi lại cũng không có tác dụng.” Hạ Thiên cũng không kiên nhẫn, nhếch miệng, cường độ trong tay lại càng tăng thêm.
“Dừng tay.” Ông lão tóc bạc cảm giác đầu của mình sắp nổ tung lên, vội vàng cầu xin: “Ta nói, cái gì ta cũng nói hết.”
Hạ Thiên khinh thường nói: “Đúng là không hiểu đám ngu ngốc các ngươi nghĩ gì. Nói chuyện nhẹ nhàng thì ngươi từ chối, nhất định phải ăn khổ thì mới chịu khai. Đúng là ngu xuẩn muốn chết.”
“Ngươi buông tay ra trước đi.” Tròng mắt ông lão tóc bạc sắp rơi ra khỏi hốc mắt, liên tục cầu xin: “Đầu ta sắp nổ rồi.”
Hạ Thiên ném ông lão tóc bạc giống như ném rác: “Nói đi.”
‘Để ta xem Từ đại tiểu thư như thế nào.” Lam Y Nhân bước qua tấm bình phong, thăm dò hơi thở của thiếu nữ nằm trên giường.
Cũng may, mặc dù hơi thở yếu ớt nhưng không phải là không còn.
“Nàng ấy chưa chết, chỉ là vẫn chưa tỉnh lại.” Lam Y Nhân thản nhiên nói: “Cùng với những thanh niên nam nữ nằm ở đây, chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ bị trúng thuốc mê?”
Hạ Thiên thuận miệng nói: “Không phải thuốc mê mà là bị người ta giở trò.”
“Ta không biết, các ngươi là ai.” Ông lão tóc bạc thở hổn hển, cuối cùng cũng ổn định lại, nổi nóng hỏi: “Lão phu không thù không oán với các ngươi, tại sao các ngươi xông vào đây làm hỏng chuyện của ta?”
Bốp! Hạ Thiên tiện tay tát tới, tát sưng mặt ông ta, thậm chí còn rụng mất cái răng: “Đừng nói nhảm nữa, ngươi hãy thành thật trả lời vấn đề vừa rồi của ta.”
Ông lão tóc bạc khí nộ công tâm, hiển nhiên có chút không phục, lập tức hất tay áo lên, một luồng gió thổi ra thổi về phía Hạ Thiên.
“Muốn giở trò đúng không?” Hạ Thiên hờ hững nói: “Thứ kia thích hóng gió, vậy ngươi hãy thổi cho thật tốt đi.”
Nói xong, Hạ Thiên giật thẳng ống tay áo của lão tóc bạc chùm vào đầu của lão.
Ư ư ư…
Ông lão tóc bạc liều mạng giằng co, miệng mơ hồ phát ra tiếng kêu cứu không rõ.
“Ông xã, chàng đùa chết người đấy.” Lam Y Nhân vội vàng nhắc nhở: “Rốt cuộc những người kia xảy ra chuyện gì còn chưa biết rõ mà.”
Hạ Thiên cười nói: “Không sao đâu. Mấy thứ ngớ ngẩn đó chết thì đã chết.”
Nói thì nói như vậy, Hạ Thiên vẫn nghe theo Lam Y Nhân một lần nữa buông lão già tóc bạc kia ra.
“Ngươi còn hai phút.” Hạ Thiên nói.
Lần này, ông lão tóc bạc sợ thật sự. Vừa rồi, chỉ cần chậm thêm một hai giây, ông ta đã chết thật rồi.
Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, chỉ có thể trước chịu thua rồi tính sau.
“Lão phu cái gì cũng nói, ngươi muốn biết cái gì?” Ông lão tóc bạc kinh sợ, vội quỳ xuống trước Hạ Thiên.
Lam Y Nhân hỏi: “Trước ngươi hãy nói ngươi là ai.”
“Lão phu chính là Hạ Thiên, Phó hội trưởng hiệp hội cổ y thành phố Thiên Hải, thần y nổi danh đỉnh lư.” Ông lão tóc bạc nói, một chút do dự cũng không có, chỉ có thể nói câu nói này đã khắc vào đầu ông ta, đến khi nói ra đều nói một cách rất tự nhiên.
“Ngươi không phải Hạ Thiên.” Lam Y Nhân trừng mắt nhìn ông ta, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi còn không thành thật, ngươi nên đi chết đi.”
Ông lão tóc bạc không hiểu, liền nói: “Lão phu chính là Hạ Thiên, họ Hạ tên Thiên, sinh ra đã có cái tên này.”
“Vậy thì từ giờ trở đi, ngươi không được gọi bằng cái tên này nữa.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Bởi vì ta mới là Hạ Thiên, loại ngu ngốc như ngươi không xứng dùng cái tên này.”
“Tên là cha mẹ đặt, dựa vào cái gì mà ngươi có thể là Hạ Thiên, còn ta thì không thể?” Ông lão tóc bạc thật sự không cách nào hiểu được: “Hơn nữa, tên Hạ Thiên trên cả nước không có một trăm vạn cũng có tám mươi vạn. Chẳng lẽ ngươi có thể bắt bọn họ đổi tên toàn bộ sao?”
“Người khác tên Hạ Thiên, ta không xen vào, cũng lười quản.” Hạ Thiên nói: “Nhưng nếu ta gặp phải, người đó nhất định phải đổi tên.”
Lam Y Nhân bổ sung: “Huống chi, ngươi còn dùng tên tuổi Hạ thần y, rõ ràng ngươi muốn hủy đi thanh danh của chồng ta.”
“Ngươi chính là Hạ Thiên của thành phố Giang Hải?” Lúc này, ông lão tóc bạc đã hiểu ra, có chút ngoài ý muốn nhìn Hạ Thiên: “Không thể nào? Nếu ngươi thật sự là hắn, vì sao lại trẻ như thế?”
Hạ Thiên lười biếng đáp: “Ta còn trẻ đấy, ngươi có ý kiến?”
“Cho dù ngươi bắt đầu học y từ trong bụng mẹ, y thuật của ngươi cũng không thể lợi hại đến như vậy.” Ông lão tóc bạc nói: “Xem ra, các ngươi cũng đang gạt người. Nếu là đồng môn, vậy thì các ngươi đã vượt quá giới hạn rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận