Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4002: Không phải xưng danh vô địch thiên hạ

“Không, không có mà.”
Lão đầu lùn kinh ngạc, cuống quýt giải thích: “Ta vì phát hiện có người xâm nhập, cố ý vứt bỏ hắn đến đây báo tin.”
Âm thanh kia không khỏi hừ lạnh: “Nếu không phải ngươi dẫn, làm sao người ngoài có thể vào đây?”
“Hiểu lầm, điều này hoàn toàn chỉ là hiểu lầm.”
Lão đầu lùn cảm thấy cực kỳ ủy khuất, nói tiếp: “Tiểu tử kia tự mình xông vào. Nghe nói hắn giết Long đầu, còn giết thêm mấy tuần vệ. Người này tính tình hung tàn, thực lực cũng cao thâm mạt trắc. Long Cửu đại nhân, ngài không thể không phòng.”
Lúc này, một nam nhân trung niên mặc trường bào màu vàng từ trên đỉnh rơi xuống.
“Ngươi thật sự không sinh ra dị tâm à?”
Nam nhân mặc kim bào lạnh giọng quát hỏi.
“Long Cửu đại nhân, những lời ta nói là thật, tuyệt đối không có nửa câu hoang ngôn.”
Lão đầu lùn quỳ rạp xuống đất trước mặt nam nhân mặc kim bào, dập đầu nói: “Lão nô đời đời kiếp kiếp đều là phụng quan của Long gia, làm sao có thể phản bội Long gia được. Huống chi mệnh bài của lão nô không phải nằm trong tay Long Cửu đại nhân sao, ta làm sao dám có nửa điểm dị tâm.”
“Hừ, có cho ngươi cũng không dám.”
Biểu hiện nam nhân mặc kim bào hòa hoãn lại, thản nhiên nói: “Ngày mai lão tổ xuất quan, trong thời khắc quan trọng này, tuyệt đối không thể để bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.”
Lão đầu lùn gật đầu liên tục: “Đó là tất nhiên rồi. Trên đường ta trở về, ta đã khởi động tất cả các cơ quan, Hạ Thiên sẽ bị lạc trong mê cung những cơ quan này, sau đó chậm rãi bị mài chết bên trong. Chỉ là hơi tiếc cho đám xử nữ linh uẩn mà thôi.”
Nam nhân kim bào nghe xong, chẳng những không cao hứng, ngược lại lông mày còn cau chặt: “Ai bảo ngươi vẽ vời thêm chuyện? Đúng là thành sự không có, bại sự lại thừa.”
“Sao?”
Lão đầu lùn hoàn toàn không biết mình đã làm gì khiến cho vị kia không được cao hứng: “Lão nô ngu dốt, rốt cuộc không biết mình đã làm sai chỗ nào, xin Long Cửu đại nhân chỉ rõ.”
“Hạ Thiên kia đã vào, ngươi nên nhanh chóng đưa hắn đến đây mới đúng.”
Nam nhân mặc kim bào có chút ngạo nghễ nói: “Ta cũng muốn nhìn xem người giết đại ca ta rốt cuộc có bản lãnh như thế nào. Ta muốn đích thân làm thịt hắn, báo thù thay cho đại ca ta.”
“Vâng, vâng, vâng, lão nô sai rồi.”
Lão đầu lùn ngoài mặt nhận sợ, thật ra trong lòng lại xem thường không thôi. Vừa rồi không phải ngươi quát hỏi ta vì sao lại mang người vào đấy sao?
Hiện tại, hắn ta biết Hạ Thiên không vào, lại quay sang bắt bẻ.
“Trước kia ta đã nghe nói qua Hạ Thiên.”
Nam nhân mặc kim bào hào hứng, cao giọng phá lên cười: “Chỉ nắm giữ một môn Nghịch Thiên Bát Châm đã cảm thấy mình vô địch thiên hạ, đúng là buồn cười. Đại ca cũng quá bất cẩn rồi, lại bại trong tay người này. Tuy nhiên, đây cũng là kết quả hắn ta trường kỳ trầm mê trong quyền dục mà không để mắt đến tu luyện.”
Nam nhân mặc kim bào càng nói càng hứng khởi, chắp tay hai sau lưng, ngửa đầu nhìn xung quanh: “Còn Long Cửu ta thì khác, mấy năm qua ta luôn khổ tu ở đây. Nếu không phải lão tổ còn đang bế quan, ta đã sớm ra ngoài đại sát tứ phương. Bất luận là cung chủ Thiên Cung hay là cao thủ hai nhà khác, ta một chưởng cũng có thể đánh giết.”
Lão đầu lùn chỉ cười ha hả một cách nịnh nọt: “Ai cũng biết Long Cửu đại nhân mới là người có thiên phú mạnh nhất Long gia. Bằng không, ngài cũng không được lão tổ chọn làm người hầu hạ. Ngài mới là Long đầu tương lai của Long gia.”
“Long đầu?”
Nam nhân mặc kim bào cười khẽ, khinh thường nói: “Nó là cái gì chứ? Điều mà ta muốn làm chính là tiến thẳng vào Cực Tiên mộ, chinh phục Phù Diêu Tiên Tử, thu hoạch tất cả linh khí của nàng ta, thẳng đến Độ Kiếp Kỳ. Đến lúc đó, ta có thể đến liên minh tu tiên, thậm chí phi thăng thành tiên.”
Lão đầu lùn nghe hắn ta nói, không khỏi cả kinh há mồm, nhưng ông ta không thể không thừa nhận, người trước mắt đúng là hùng tâm tráng chí, xác thực giỏi hơn đám người Long gia chỉ muốn thống nhất bí cảnh kia.
Trong lúc ông ta đang định mượn cơ hội vuốt mông ngựa, bỗng nhiên một âm thanh lười biếng vang lên.
“Với chút trình độ đó của ngươi, đừng nhắc đến chuyện thành tiên, thành quỷ thì còn tạm được.”
Nghe được âm thanh này, lão đầu lùn sợ hãi cả kinh, vô thức kêu to: ‘Là, là Hạ Thiên, hắn vào bằng cách nào thế?”
“Nê Phụng Tiên, ngươi đúng là có can đảm đưa người ngoài đến trước quan môn của lão tổ.”
Nam nhân mặc kim bào ngẩn ra, sau đó giận tái mặt, nhấc chưởng đánh về phía ngực lão đầu lùn.
Lão đầu lùn lập tức co chân lăn đến một chỗ xa, miệng không ngừng giải thích: “Không phải, thật sự không phải ta. Trên đường lão nô đến đây đều mở ra cơ quan, hắn tuyệt đối không có khả năng vào đây.”
“Đã như vậy, ngươi hãy hiện thân gặp mặt đi.”
Nam nhân mặc kim bào nhìn quanh bốn phía, lạnh giọng quát: “Hay là, ngươi thật ra chỉ là một tên chuột nhắt chỉ dám giấu đầu lòi đuôi.”
“Ngươi mới là chuột nhắt đấy.”
Hạ Thiên đột nhiên xuất hiện trên một móc câu, bên cạnh còn có một thiếu nữ mỹ mạo.
Nam nhân kim bào nhìn trang phục của thiếu nữ liền biết, nàng ta chính là một trong những linh uẩn kính hiến cho Long gia.
“Ngươi chính là Hạ Thiên?”
Nam nhân mặc kim bào tiếp tục nhìn Hạ Thiên, đánh giá trên dưới mấy lần, ánh mắt tràn ngập khinh thường: “Ngươi cũng đâu có ba đầu sáu tay, lại dám xưng danh vô địch thiên hạ. Đúng là cười chết người.”
“Không phải xưng danh vô địch thiên hạ, mà ta chính là vô địch thiên hạ.”
Hạ Thiên nghiêm túc cải chính: “Hơn nữa, điều này cũng chẳng có gì phải cười. Ngươi cảm thấy buồn cười chỉ vì ngươi ngu ngốc mà thôi.”
“Khi ngươi nói ra câu nói này, ngươi đã là tôm tép nhãi nhép.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận