Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3922: Hắn chưa chết, thậm chí còn quay về

Nhạc chưởng môn phun máu tươi, tròng mắt muốn lồi ra ngoài, gương mặt chỉ toàn là vẻ không thể tin nổi.
Tiếp theo, một bóng người màu đen chậm rãi hiện ra sau lưng ông ta.
Người này một tay cầm kiếm, một tay lục lọi trong ngực Nhạc chưởng môn.
“Ngươi, ngươi rốt cuộc…” Nhạc chưởng môn há miệng muốn nói cái gì đó, đáng tiếc khí tức yếu dần, ngay cả một câu đầy đủ cũng không nói nên lời.
Người đằng sau không hề phát ra âm thanh gì, cho đến khi ông ta lấy ra một chiếc hộp màu đen trong ngực Nhạc chưởng môn, ông ta mới cười một tiếng: “Chà chà, quả nhiên là ngươi mang theo trong người.”
Sau đó, ông ta rút kiếm khỏi người Nhạc chưởng môn, lưỡi kiếm sạch sẽ vô cùng, bên trên không hề có chút vết máu nào.
“Tiết… Vạn Tinh, ngươi…”
Nhạc chưởng môn phun ra một ngụm máu, ngã trên mặt đất. Ông ta chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy người sau lưng quả nhiên là Tiết Vạn Tinh.
“Ha ha.”
Tiết Vạn Tinh đắc ý vuốt ve cái hộp, cười nói: “Nhạc chưởng môn, ngươi không phải vẫn luôn muốn linh mạch phái Tuyết Sơn sao? Cái giếng đằng trước đó. Mặc dù có thể sử dụng không nhiều, nhưng quả thật nó chính là linh mạch phái Tuyết Sơn.”
Nhạc chưởng môn nghiến chặt răng, điểm mấy yếu huyệt, tạm thời cầm máu, ánh mắt oán độc nhìn Tiết Vạn Tinh.
“Tại sao nét mặt của ngươi không được vui thế?”
Tiết Vạn Tinh chậm rãi ngồi xổm xuống, nắm lấy cằm Nhạc chưởng môn, cười ha hả: “Mộng tưởng hơn bốn mươi năm của ngươi, hôm nay đã đạt được ước muốn, vì sao ngươi lại có biểu hiện như vậy? Điều này khiến cho ta cảm thấy rất khó hiểu.”
Phốc.
Nhạc chưởng môn há miệng phun máu vào mặt Tiết Vạn Tinh, khó khăn mắng: “Tiết, Tiết lão cẩu, ngươi dám giở trò với Nhạc gia gia ngươi. Cho dù chết, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.”
“Chậc chậc, Nhạc chưởng môn, ngươi đang ngậm máu phun người đấy.”
Tiết Vạn Tinh bình tĩnh lau sạch vết máu trên mặt, tiện tay đâm một kiếm xuyên qua cổ họng Nhạc chưởng môn: “Nhưng lão phu rất không thích người khác làm bẩn mặt của ta.”
“Ngươi chết không được yên lành đâu.”
Nhạc chưởng môn dồn hết khí lực sau cùng cắn Tiết Vạn Tinh một cái. Đáng tiếc, vùng vẫy một hồi, ông ta không còn tiếng thở nữa.
Tiết Vạn Tinh chán ghét gạt thi thể Nhạc chưởng môn sang một bên, giễu cợt nói: “Một đám ngu xuẩn, các ngươi tưởng lão phu là chó săn của các ngươi sao?”
Băng Vạn Phách thấy người này dần dần đến gần: “Ngươi muốn giết ta diệt khẩu?”
“Ha ha, Băng sư muội, tại sao ngươi lại nghĩ như vậy?”
Tiết Vạn Tinh lắc đầu, si tình nói: “Ngươi có biết ta yêu ngươi nhiều như thế nào không? Bằng không, tại sao ta lại toàn lực giúp ngươi lên làm Chưởng môn bốn mươi năm trước chứ? Thậm chí, ta còn vì ngươi mà đuổi Ninh Vạn Hưu và Bạch Vạn Bang xuống núi.”
Băng Vạn Phách cười lạnh: “Ta muốn làm Chưởng môn, ai cũng ngăn không được. Ngươi không cần phải làm bộ làm tịch ở đây. Ngươi làm chuyện ác xong lại còn đẩy hết lên người của ta.”
“Băng sư muội, ngươi vẫn vô tình như vậy.”
Nụ cười trên mặt Tiết Vạn Tinh vẫn không giảm, lại còn thở dài: “Thật ra, năm đó ngươi vừa lên núi là ta đã thích ngươi rồi. Đáng tiếc ngươi lại yêu sư phụ. Lão già kia cực kỳ dối trá, ngoài mặt thì làm bộ là một vi sư nhân từ, còn không phải quay người đã cưới ngươi sao? Ta không ngại nói cho ngươi biết, khi ông ta bế sinh tử quan, ta đã lén lút phá hủy tất cả cửa ngầm.”
Băng Vạn Phách mở to mắt, lộ ra vẻ khiếp sợ không gì sánh nổi: “Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói ta đã phá hỏng hết tất cả cửa ngầm.”
Tiết Vạn Tinh cười ha hả, đắc ý nói: “Lão gia hỏa kia danh xưng cái gì là bán tiên, kết quả còn không phải chết đói à? Cuối cùng, ta lén ném thi thể ông ta xuống cái hồ dưới núi, lại còn buộc ông ta vào một tảng đá nằm yên dưới đáy hồ. Bốn mươi năm qua đi, đoán chừng ngay cả xương cốt của ông ta cũng bị ép thành cặn bã.”
“Tên súc sinh ngươi.”
Băng Vạn Phách khàn giọng rống lên: “Ông ấy là sư phụ của ngươi, là sư phụ đã nuôi lớn chúng ta từ nhỏ.”
“Vậy thì thế nào?”
Tiết Vạn Tinh không hề cảm thấy áy náy, ngược lại còn cười lớn hơn: “Khi ông ta chết, ta mới biết được thì ra tu tiên chỉ là cẩu thí. Cái gì là bán tiên, còn không phải chết đói sao? Cho nên ta cần tìm một con đường khác. Chuyện mà ông ta không làm được, ta nhất định phải làm được. Ông ta muốn trường sinh bất tử, nhưng lại chết, còn ta ban đầu không muốn trường sinh bất tử, nhưng ta lại sắp làm được.”
Băng Vạn Phách khinh thường nói: “Ngươi làm được cái rắm! Ngươi chính là phế vật, là súc sinh, là cẩu vật không chút liêm sỉ.”
“Mắng đi, cứ tiếp tục mắng, mắng sao cũng được.”
Tiết Vạn Tinh càng nghe Băng Vạn Phách mắng lại càng cảm thấy thoải mái: “Mặc kệ ngươi mắng đến cỡ nào, người thắng lợi cuối cùng còn không phải ta sao?”
“Chỉ sợ chưa chắc.”
Băng Vạn Phách cười lạnh: “Hạ Thiên chưa chết, thậm chí còn quay về.”
“Thì tính sao?”
Tiết Vạn Tinh dường như đã sớm có sở liệu, khinh thường nói: “Tiểu tử kia có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là phàm phu tục tử, ta đã sớm chuẩn bị mấy chục viên hỏa thần, còn có Thiên Sơn Thần Mang Nhạc Vô Nhai mang đến, ta sẽ cho nổ tung tất cả.”
Băng Vạn Phách nghe xong, không khỏi biến sắc.
“Ha ha, một lát nữa thôi, toàn bộ núi tuyết sẽ biến thành hư không.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận