Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3169: Phương thức giải quyết vấn đề của hắn

“Đương nhiên.” Cao lão đầu tỏ ra quang minh lẫm liệt: “Để bảo vệ bảo tàng truyền thừa y đạo hữu ích vạn thế không bị ác đồ tàn phá, y sư chúng ta tất nhiên không thể đổ cho người khác.”
Ngải Luân cười rộ lên, chỉ vào Cao lão đầu: “Các ngươi tham thì cứ nói mình tham, còn cưỡng từ đoạt lý, không cho phép người ta chỉ trích mình, đúng là hạng người có tầm nhìn hạn hẹp, khó trách ngươi tu gần trăm năm, y thuật và võ công cũng chỉ có như thế.”
“Mặc cho ngươi miệng lưỡi dẻo quẹo, ngươi cũng đừng hòng tiến vào Vạn Thảo cốc một bước.” Biểu hiện của Cao lão đầu không hề có chút thay đổi, thậm chí còn ra lệnh cho mấy vị lão giả khác ngăn cản đường đi của Hạ Thiên.
“Cái cốc rách nát này của ngươi, ai thích vào thì vào.” Hạ Thiên khinh thường nói: “Tuy nhiên, thái độ của ngươi vừa rồi đối với ta và vợ Y Y không tốt, điều này ta không thể nhịn được, ngươi dập đầu ba cái, nói một trăm lần mình sai, ta có thể không đánh ngươi.”
Cao lão đầu giống như nghe được câu chuyện cười đặc sắc, cuồng tiếu: “Tiểu oa nhi ngươi bản lãnh không có, khẩu khí ngược lại càng lúc càng lớn. Trương Minh Đà năm đó cũng giống như vậy, kết quả còn không phải xám xịt bỏ chạy sao?”
“Ngươi đã gặp qua đại sư phụ?” Hạ Thiên kinh ngạc hỏi.
“Thì ra tặc chủng kia chính là sư phụ của ngươi, khó trách.” Cao lão đầu đột nhiên biến sắc, chỉ tay vào Hạ Thiên: “Đã như vậy, ngươi cũng đừng đi nữa, để mạng lại đây, xem như tế những đồng đạo đã chết trong tay Trương Minh Đà.”
Hạ Thiên quay lại nhìn Ngải Luân: “Năm đó, đại sư phụ đã kết bao nhiêu kẻ thù ở cái chỗ chết tiệt này thế?”
“Thù thì kết nhiều, nhưng nồi cũng cõng không ít.” Ngải Luân cười nói: “Nếu ngươi đã là đồ đệ tốt của ông ấy, ngươi hãy thuận tay giúp ông ấy chấm dứt đi.”
Hạ Thiên thuận miệng hỏi: “Đại sư phụ có thù gì với lão nhân này vậy?”
“Cái này ta cũng không biết rõ nữa.” Ngải Luân lắc đầu: “Năm đó, mọi chuyện còn chưa biết rõ ràng, hiện tại lại càng không làm rõ được. Tuy nhiên, ngươi mau chóng giải quyết vấn đề. Chúng ta còn phải đến tế đàn trung tâm đảo. Bà ấy đang chờ chúng ta ở đó.”
“Đã như vậy, vậy thì đừng lãng phí thời gian nữa.” Hạ Thiên nhìn Cao lão đầu: “Lão đầu, cho ngươi ba giây quỳ xuống dập đầu nói lời xin lỗi. Hôm nay ta sẽ không đánh ngươi.”
Cao lão đầu lạnh giọng nói: “Tiểu tử, hôm nay ngươi nhất định phải chết. Các ngươi muốn đi gặp Cổ Thần đại nhân, sau đó đánh chủ ý vào Vạn Thảo cốc, lão phu tuyệt đối không để cho các ngươi được như ý.”
Nói xong, Cao lão đầu sải bước đến trước mặt Hạ Thiên, lòng bàn tay mơ hồ lóe lên chụp vào vai Hạ Thiên.
“Chút châm pháp này của ngươi, cho dù đứng im cho ngươi đâm cũng không có tác dụng.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Cho nên, ngươi cút sang một bên đi.”
Bành.
Hạ Thiên giơ chân đạp bay Cao lão đầu.
Mấy lão đầu còn lại nhìn đến ngây người. Vừa rồi đã phát sinh chuyện gì thế?
“Ngươi đã làm gì Cao lão thế?”
“Cao lão đâu rồi?”
“Không thấy Cao lão đâu cả?”
“….”
“Muốn biết đúng không? Vậy các ngươi đi theo luôn đi.” Hạ Thiên giống như đá bóng, một người một cước, toàn bộ đá bay.
Lương Diệu Trúc im lặng cả nửa ngày, sau đó nhìn Y Tiểu m: “Y tỷ tỷ, đây chính là phương thức giải quyết vấn đề của hắn?”
“Quen thuộc thì tốt.” Y Tiểu Âm lạnh nhạt đáp.
Ngải Luân hiển nhiên đã quá quen thuộc: “Xuyên qua Vạn Thảo cốc, tận cùng bên trong chính là tế đàn trung tâm.”
Hạ Thiên quay lại bên cạnh Y Tiểu m, hai tay tự nhiên ôm lấy eo của nàng: “Vợ Y Y, chúng ta đi thôi.”
“Hạ Thiên, ta muốn ngươi giúp ta một việc.” Ngải Luân do dự một chút, sau đó vẫn quyết định nói với Hạ Thiên: “Hy vọng đến lúc đó ngươi đừng nên từ chối.”
Hạ Thiên thuận miệng hỏi: “Chuyện gì?”
Ngải Luân nghiêm túc đáp: “Liên quan đến Cổ Thần. Nếu ngươi phát sinh xung đột với bà ấy, hy vọng ngươi có thể hạ thủ lưu tình.”
“Nếu ta không ra tay, nhưng bà ấy vẫn chết thì sao?” Hạ Thiên hờ hững hỏi lại: ‘Hoặc chính bà ấy muốn chết?”
Ngải Luân nói: “Vậy ta hy vọng ngươi có thể ra tay cứu bà ấy.”
“Nhị sư phụ, ông nhất định muốn ta phải cứu?” Hạ Thiên hỏi lại lần nữa.
Ngải Luân hỏi: “Vậy ngươi có cứu hay không?”
Hạ Thiên bĩu môi, cũng không trả lời.
“Ngươi có nghe hay không?” Ngải Luân yên lặng nhìn Hạ Thiên: “Ngươi và bà ấy cũng không có mâu thuẫn quá lớn, ngươi cứu bà ấy thì như thế nào?”
Y Tiểu Âm hỏi: “Ngải Luân tiên sinh, dường như ngài dự đoán được bà ấy sẽ chết?”
“Không phải dự đoán mà là trực giác.” Ngải Luân là sát thần giết người vô số, đối với mấy chuyện tử vong trời sinh nhạy cảm: “Ở Nguyệt Phương Nguyên, có thể giết được bà ấy cũng chỉ có hai người, một chính là bà ấy, hai chính là Hạ Thiên.”
Lúc này, giữa không trung bỗng nhiên vang lên tiếng chim kỳ quái.
Tiếp theo, vạn hoa di chuyển khỏi lối đi của chúng, cỏ cây co lại rễ.
Một con đường rộng rãi kéo dài từ chỗ sâu Vạn Thảo cốc đến trước mặt đám người Hạ Thiên.
“Bà ấy đang đón chúng ta đấy.” Ngải Luân nhìn con đường mở ra, liền giải thích với đám người Hạ Thiên.
“Vậy thì đi thôi.” Y Tiểu Âm chậm rãi nói.
Bước lên con đường, Ngải Luân vẫn không quên xác nhận lại với Hạ Thiên: “Ngươi tỏ thái độ có được không? Rốt cuộc ngươi có đồng ý hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận