Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3757: Ta cho ngươi một cơ hội, chỉ sợ ngươi không dám nhận thôi

“Không vội, nếu đã gặp phải phiền phức, chúng ta phải giải quyết nó thôi.” Nam nhân cao lớn cười khẽ, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Dương San: “Ta tên Hoàng Vũ Thực, là ca ca của Lệ Lệ Á, cũng là người đại diện của nàng ấy. Ta thấy ngươi rất quen mặt, không biết chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu chứ? Không biết xưng hô như thế nào?”
Dương San cau mày, rất không thích cái nhìn trêu chọc của hắn ta.
“Ngươi chính là Hoàng tiên sinh, thường đảm nhận vai trò lồng tiếng trong những video của Lệ Lệ Á?” Hàn Nhạc Hân ngược lại rất có hứng thú đối với người nam nhân kia, lập tức đáp lại: “Ta tên Hàn Nhạc Hân, nàng ấy tên Dương San, chúng ta đến từ Thanh Phong Sơn.”
Nói xong, nàng lại chỉ Hạ Thiên: “Hắn là chồng của San San, tên Hạ Thiên.”
“Thì ra các ngươi là Bảng Nhãn và Thám Hoa trong bảng xếp hạng mười hướng dẫn viên du lịch đẹp nhất.” Hoàng Vũ Thực một lần nữa mỉm cười ngả ngớn: “Ta đã sớm muốn gặp các ngươi một lần, không nghĩ đến hôm nay lại được như ý nguyện, quả nhiên tất cả đều là mỹ nhân.”
Hàn Nhạc Hân nghe xong, trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ: “Hoàng tiên sinh quá khen rồi, em gái của ngươi mới là mỹ nhân. Dù sao nàng ấy cũng là Trạng Nguyên mà.”
“Hạnh ngộ hạnh ngộ, có cơ hội chúng ta sẽ trò chuyện với nhau. Em gái ta rất thích mọi người.” Hoàng Vũ Thực mỉm cười. Lúc này, hắn ta mới nhớ đến Bạch Tiểu Lâu, vội giải thích: “Bạch tiểu thư là nhân viên đại hội, chủ yếu kết nối với Tiểu Á của chúng ta. Để cam đoan đại hội được tiến hành bình thường, hy vọng mọi người đừng làm khó nàng ấy, được chứ?”
“Chúng ta cũng không làm khó nàng ấy.” Dương San thản nhiên nói: “Là nàng ấy đã làm một số hành vi khiến người ta khó hiểu.”
Bạch Tiểu Lâu lạnh lùng đáp lại: “Ta không có làm.”
“Không biết các ngươi cho rằng Bạch tiểu thư đã làm cái gì?” Hoàng Vũ Thực thật sự hiếu kỳ.
Dương San đưa ra miếng kẹo cao su: “Nàng ấy đã lưu lại vật này trong khe cửa phòng của chúng ta.”
“Đây không phải chỉ là miếng kẹo cao su thôi sao?” Hoàng Vũ Thực liếc qua, có chút buồn cười: “Ta tin Bạch tiểu thư hẳn sẽ không làm mấy chuyện nhàm chán này, có thể là người nào đó đi ngang trong lúc vô tình làm rơi vào.”
Hàn Nhạc Hân cũng cảm thấy đây chẳng qua chỉ là việc nhỏ, hoàn toàn là do Hạ Thiên chuyện bé xé ra to: “Đúng đấy, Hạ Thiên còn nói đây nhất định là bom nữa chứ.”
“Nhạc Nhạc, ngươi tỉnh táo lại một chút đi.” Dương San không khỏi trừng mắt nhìn người bạn thân của mình: “Hạ Thiên không có nói như thế.”
Hàn Nhạc Hân cũng bởi vì chuyện ngày hôm qua mà có thành kiến với Hạ Thiên, liền nói: “Nhưng ý của hắn không phải như vậy sao?”
“Bom?” Hoàng Vũ Thực không thể nhịn được cười, có chút khinh thường nhìn Hạ Thiên nhưng ngoài miệng lại nói: “Có thể Hạ tiên sinh xem tiểu thuyết mạng nhiều quá, cũng có thể ý thức an toàn của Hạ tiên sinh rất mạnh. Nhưng cái này rõ ràng chỉ là kẹo cao su thôi mà.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Nơi này không liên quan đến ngươi, không cần xen vào chuyện bao đồng, ngươi cũng không có tư cách để quản.”
“Ha ha, vị Hạ tiên sinh này thật thú vị.” Khóe mắt Hoàng Vũ Thực hơi co rúm lại, cười nói: “Mặc dù ta chỉ là người đại diện kinh tế của Tiểu Á, nhưng cũng có chút giao tình với Bạch gia. Nếu ngươi nhất định muốn gây chuyện với Bạch tiểu thư, ta không thể không quản.”
“Ngươi muốn quản sao?” Hạ Thiên cười nói: “Cũng được, ta cho ngươi một cơ hội, chỉ sợ ngươi không dám nhận thôi.”
Hoàng Vũ Thực nở nụ cười kiêu ngạo: “Ha ha, vậy ngươi nói một chút đi.”
Lúc này, Bạch Tiểu Lâu nhịn không được nói với Hoàng Vũ Thực: “Hoàng tiên sinh, đây chính là hắn cố tình gây sự, hoàn toàn không cần để ý đến họ. Chúng ta đi thôi.”
“Nếu ngươi nói đây là kẹo cao su, vậy ngươi ăn nó đi.” Hạ Thiên nói.
Hoàng Vũ Thực lập tức do dự, không biết là ngại kẹo bẩn hay là thật sự hoài nghi nó có vấn đề.
Hắn ta đưa tay cầm miếng kẹo cao su trong tay Dương San, mắt không tự chủ được quay lại nhìn Bạch Tiểu Lâu.
“Đừng, đừng ăn.” Bạch Tiểu Lâu hơi biến sắc, lập tức lắc đầu: “Thứ này không rõ lai lịch, ai biết được nó là cái gì, ngươi không nhất thiết phải ăn nó.”
“Anh bạn, có phải ngươi cảm thấy ta rất ngu không?” Hoàng Vũ Thực lắc đầu, tiện tay ném miếng kẹo cao su xuống đất, dùng chân giẫm lên mấy lần: “Tại sao ta lại phải ăn thứ này chứ? Đúng là buồn cười. Bạch tiểu thư, chúng ta đi.”
Bạch Tiểu Lâu cũng hừ một tiếng, sau đó quay người đi theo Hoàng Vũ Thực.
Hàn Nhạc Hân có chút không vui nhìn Hạ Thiên: “Ngươi làm như thế, tất cả mọi người đều cảm thấy không thoải mái.”
“Ông xã, có cần ngăn bọn họ lại hay không?” Mặc dù Dương San không biết tại sao Hạ Thiên lại làm thế nhưng nàng đương nhiên ủng hộ Hạ Thiên vô điều kiện.
Hạ Thiên lười biếng nói: “Không cần, bọn họ chẳng những sẽ quay lại, hơn nữa còn ăn hết thứ này.”
“Ngươi nói đùa.” Hàn Nhạc Hân nhìn miếng kẹo cao su mà Hoàng Vũ Thực giẫm nát: “Ai lại đi ăn thứ này chứ? Chỉ có ai có bệnh mới ăn thôi`
“Bọn họ đúng là có bệnh đấy.” Hạ Thiên nói: “Hơn nữa còn bệnh rất nặng, nếu không cứu lập tức sẽ chết ngay.”
Hàn Nhạc Hân ngẩn người, không hiểu nói: “Chẳng lẽ kẹo cao su này có thể cứu mạng bọn họ? Nếu thế, tại sao nàng ta không giữ lại, lại ném vào khe cửa của chúng ta? Ngươi có thể cho ta một câu trả lời hoàn mỹ được không?”

Trong cùng khách sạn, tại một gian phòng nào đó.
Bốp.
Một nữ nhân cao gầy, gương mặt xinh đẹp vung tay tát cho Bạch Tiểu Lâu một cái, mắng to: “Chỉ một chút chuyện nhỏ mà cũng làm không xong, ngươi còn làm được cái gì nữa chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận