Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2921: Ta thấy ngươi mới là nội gian lớn nhất

Sau một cái chớp mắt, bọt nước tan hết.
Tòa đài cao cũng đã bị san thành đất bằng. Dưới uy của một kiếm, Hỏa Cửu Linh và Hạ Thiên tất nhiên không có chỗ trốn, đã hôi phi yên diệt.
Trên gương mặt Phương Hồ Quân hiện lên sự nhẹ nhõm. Lần này hẳn đã có thể khiến Liệt Hỏa trưởng lão bớt giận, hy vọng có thể dựa vào đó để Vạn Lung động thiên không còn so đo chuyện lần trước.
“Hai người này đã chết, sự việc xem như cũng đã qua.” Phương Hồ Quân thu trường kiếm, quay lại nói với Liệt Hỏa trưởng lão: “Hy vọng Liệt Hỏa trưởng lão và Nhạc công tử bớt giận, buông tha cho Bồng Lai.”
Liệt Hỏa trưởng lão hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói với Phương Hồ Quân: “Đồ nhi ngoan của ta là hậu tuyển Chưởng môn tương lai Vạn Lung động thiên, bây giờ sinh tử còn chưa biết, ngươi chỉ dùng tính mệnh của một tiện nữ nhân mà đã muốn xóa bỏ? Không phải ngươi đang nói đùa chứ?”
“Bồng Lai chúng ta sẽ dâng lên bồi thường thích hợp, nhất định sẽ khiến Liệt Hỏa trưởng lão hài lòng.” Phương Hồ Quân hạ tư thái xuống mức thấp nhất, ngữ khí cũng rất hèn mọn.
Liệt Hỏa trưởng lão không chấp nhận, lạnh giọng nói: “Lão phu hài lòng thì có ích gì, có thể khiến cho đồ đệ của ta tỉnh lại sao? Nếu đồ đệ của ta có chuyện gì bất trắc, Bồng Lai các ngươi có bị diệt cũng không chống đỡ được.”
Mồ hôi lạnh đổ ra trên người Phương Hồ Quân: “Rốt cuộc ngài có ý kiến gì thì cứ nói. Chỉ cần không diệt Bồng Lai, chuyện khác đều dễ nói.”
Liệt Hỏa trưởng lão đang định đưa ra điều kiện, cách đó không xa lại vang lên tiếng cười nhạo: “Đầu óc thúc thúc ngươi đúng là có bệnh, trọng kiếm xuất kích với người của mình, còn người khác thì lại khúm núm. Đúng là thú vị!”
“Ai, là ai đang nói chuyện.” Phương Hồ Quân đột nhiên biến sắc, gương mặt tràn ngập vẻ giận dữ nhìn xung quanh: “Đứng ra đây, xem bổn quân có một kiếm chém hắn hay không.”
Đệ tử Bồng Lai chung quanh không khỏi nhìn nhau, không ai dám đứng ra nhận xui xẻo này.
“Đừng tìm nữa, ta ở đây này.” Một giọng nói lười biếng truyền đến từ bên trên phế tích Bích Du Cung.
“Cái gì?” Phương Hồ Quân theo tiếng nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy hai bóng người, mắt không khỏi trợn tròn, trong con người tràn ngập biểu hiện khó có thể tin: “Ngươi, các ngươi… không chết.”
Sau khi Liệt Hỏa trưởng lão nhìn thấy rõ hình dạng hai người, cũng đều cả kinh há hốc mồm.
Hai người kia dĩ nhiên là Hạ Thiên và Hỏa Cửu Linh.
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.” Phương Hồ Quân vẫn không cách nào tiếp nhận được hiện thực, chỉ vào Hạ Thiên và Hỏa Cửu Linh: “Các ngươi chính diện trúng Đoạn Thủy Phân Thần Kiếm của ta, tại sao lại có thể lông tóc không thương?”
Hạ Thiên khinh thường nhếch miệng: “Đó chỉ có thể nói kiếm pháp của ngươi quá yếu.”
“Rốt cuộc ngươi là ai? Chẳng lẽ ngươi đến để hủy diệt Bồng Lai của ta?” Phương Hồ Quân hung hăng nhìn Hạ Thiên: “Nói cho ngươi biết, ngươi đừng có nằm mơ. Còn ta một ngày ở đây, tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào gây nguy hại cho Bồng Lai ta.”
“Nhị thúc, ngươi nói vậy mà không đỏ mặt sao?” Gương mặt Hỏa Cửu Linh tràn ngập vẻ trào phúng: “Sau khi cha ta bế quan, hình như ngươi vẫn luôn bán Bồng Lai đi. Bây giờ ngươi bán Bồng Lai cho Vạn Lung động thiên, ta thấy ngươi mới là nội gian lớn nhất.”
“Đánh rắm!” Phương Hồ Quân giận tím mặt, một lần nữa rút trường kiếm ra, trực chỉ Hỏa Cửu Linh: “Nếu không phải người, tại sao chúng ta lại phải hứng lửa giận của Vạn Lung động thiên chứ? Vừa nãy coi như các ngươi gặp may. Lần này, ta nhất định phải thanh lý môn hộ, giết chết các ngươi.”
“Vậy thì phóng ngựa đến đây, xem ai giết ai.” Hỏa Cửu Linh cũng đáp lại một câu độc ác, nhưng rất nhanh đã nhỏ giọng nói với Hạ Thiên: “Ngươi thật sự có cách giúp chúng ta đánh thắng ông ta?”
Hạ Thiên hờ hững nói: “Ta đã châm cho ngươi hai châm, hiện tại tu vi của ngươi chỉ cao hơn chứ không thấp hơn ông ta. Mau giải quyết cái tên ngớ ngẩn này đi, ta còn phải đi tìm Bồng Lai Vương nữa.”
“Được, ta tin ngươi một lần.” Hỏa Cửu Linh nhẹ gật đầu, biểu hiện ngưng trọng: “Nếu ta thắng ông ta, ta sẽ nhận ngươi làm sư phụ. Học thành tài, ngươi muốn làm gì ta thì làm.”
Hạ Thiên bất mãn nói: “Bớt chiếm tiện nghi của ta đi. Ngươi còn chưa có tư cách làm đồ đệ của ta. Nếu không phải hiện tại ta đang cần một người làm công cụ, ta lười quan tâm đến sống chết của ngươi.”
“Ngươi đúng là không biết phong tình gì cả.” Hỏa Cửu Linh cau mày, nhịn không được đáp trả Hạ Thiên một câu. Lúc này, trường kiếm của Phương Hồ Quân đã chém tới trước mắt, nàng cũng không rảnh suy nghĩ quá nhiều, toàn tâm toàn ý ứng đối kiếm của Nhị thúc.
“Nhất kiếm bát đoạn, thủy bộc thiên lưu.”
Phương Hồ Quân quát lớn một tiếng. Hàn quang giống như một thác nước từ trên chín tầng trời đánh xuống Hỏa Cửu Linh.
“Kết, Linh Hỏa Thuẫn.” Hỏa Cửu Linh vận linh khí quanh thân, ngưng kết thành một tấm chắn hỏa diễm trước người, chính diện chống đỡ thác nước kiếm khí.
Kiếm khí mênh mông nhào tới, trong khoảnh khắc đã đâm vào tấm chắn hỏa diễm.
Phương Hồ Quân không khỏi cười gằn. Ông ta biết rất rõ cháu gái của mình, thực lực chẳng qua trên dưới Kim Đan Kỳ mà thôi, còn ông ta đã sớm là Nguyên Anh Kỳ đỉnh phong. Thực lực sai biệt gần như có thể nói là nghiền ép. Nếu Hỏa Cửu Linh lựa chọn dùng thân pháp cao siêu du đấu với ông ta, nói không chừng còn phải phí chút thời gian. Đáng tiếc, nàng lại vụng về như chó, ngạnh kháng chính diện với ông ta, đơn giản chính là tự tìm đường chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận