Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4043: Tại sao ta lại phải đồng ý?

Tô Vô Song nghe Hạ Thiên nói, liền tiến tới ngửi một chút, ngửi được một mùi hương khí nhàn nhạt nhưng bên trong sự nhàn nhạt đó lại là một thông điệp cực kỳ mạnh mẽ.
Tuy nhiên, trước một giây ngửi ra được mùi vị nồng đậm đó, tinh thần của nàng đã run lên, vô thức vận linh khí bài xuất mùi thơm này ra khỏi cơ thể.
“Đúng là như vậy.”
Tô Vô Song đã hiểu ra: “Quả thật có chút thần kỳ. Sương mù trước mặt hẳn dùng để mê hoặc người tiến vào. Bằng không, loại hương khí này ngay từ ban đầu sẽ không cách nào phát huy được tác dụng. Đúng là một ý tưởng tuyệt vời.”
Hạ Thiên cũng không tán đồng cáchh nói này. Hắn nhếch miệng: “Chỉ là một bài trí nhàm chán mà thôi.”
“Đối với chàng mà nói, chỉ cần không phải trực tiếp đánh nhau, tất cả đều là bài trí.”
Tô Vô Song có chút buồn cười nói.
“Thì vốn là vậy mà.”
Hạ Thiên nhún vai: “Nàng định chơi tâm nhãn với một con kiến sao?”
Tô Vô Song vô thức trả lời: “Đương nhiên là không, cứ trực tiếp giẫm chết là được.”
Hạ Thiên cười nói: “Thế chẳng phải đúng rồi à?”
“Chàng nói đúng.”
Tô Vô Song biết Hạ Thiên nói vậy là có ý gì nhưng nàng biết nhân tính phức tạp, có đôi khi cho dù đạo lý rất đơn giản nhưng cũng không phải tất cả đều tuân theo.
Nhưng mấy chuyện này không cần thiết phải tranh cãi với Hạ Thiên.
Lúc này, từ trong đám sương mù đằng xa hiện ra một bóng người, nở nụ cười thâm trầm: “Không sai, sâu kiến thì không cần coi trọng, cứ trực tiếp giẫm chết là được.”
“Là ai?”
Tô Vô Song ngẩng đầu nhìn người kia, phát hiện người này thân hình đứng thẳng, hẳn là một người trẻ tuổi.
“Là ai cũng không quan trọng.”
Người đối diện khẽ cười một tiếng, thản nhiên nói: “Giống như các ngươi, ta đến tầm bảo. Đã có duyên gặp nhau, mọi người kết giao bằng hữu, như thế nào?”
Hạ Thiên lười biếng đáp lại một câu: “Ngay cả tên họ cũng không dám nói ra, ngươi không xứng làm bạn với ta.”
“Tính danh quan trọng lắm sao?”
Người kia lắc đầu, tiếng cười vẫn lạnh nhạt như cũ: “Tiến vào Cực Tiên Mộ, mọi người chân thành hợp tác với nhau, sau đó theo nhu cầu lấy vật mình muốn, rồi đường ai nấy đi, chỉ thế thôi.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Thứ mà ta muốn, tự ta sẽ lấy, không cần hợp tác với bất cứ người nào.”
“Ngươi xác thực có bản lãnh đó.”
Người kia khẽ gật đầu, tự nhiên nói: “Nhưng nữ nhân của ngươi rất nhiều. Nếu tập hợp cùng một chỗ, các ngươi sẽ là vô địch thiên hạ. Nhưng bây giờ các ngươi lại phân tán, nguy hiểm của những người khác, ngươi có thể bỏ mặc sao?”
Hạ Thiên nói: “Ngươi muốn chết thì có thể trực tiếp báo danh, ta sẽ thành toàn cho ngươi.”
“Thật ra, hợp tác với chúng ta, đối với ngươi trăm lợi không có một hại.”
Người kia thật sự không hiểu thái độ của Hạ Thiên: “Tại sao ngươi lại phải từ chối chứ?”
“Vậy tại sao ta lại phải đồng ý?”
Hạ Thiên thuận miệng hỏi ngược lại.
Người kia có chút tiếc nuối lắc đầu: “Mặc dù đã sớm đoán được sẽ là như thế, nhưng ta vẫn rất thưởng thức ngươi. Cho nên ta mới cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Đáng tiếc, ngươi lại không biết trân quý.”
“Thật ra, ta cũng rất tò mò.”
Gương mặt Hạ Thiên lộ ra sự khinh thường: “Vì sao đám ngớ ngẩn các ngươi lại cứ thích chạy đến trước mặt ta tìm chết chứ?”
Người kia bỗng nhiên không kềm được, cười ha hả: “Thật thú vị! Cho nên, kết quả vẫn phải là dùng nắm đấm để quyết định đúng sai.”
“Không phải đúng sai mà là sinh tử.”
Hạ Thiên nghiêm túc chỉ đối phương: “Ngươi chết.”
Tô Vô Song nhẹ giọng nhắc nhở Hạ Thiên: “Người này rất có thể sẽ dùng thủ đoạn gì đó.”
Hạ Thiên khinh thường nói: “Vợ Vô Song, nàng không cần sợ. Thủ đoạn gì cũng không sánh nổi nắm đấm.”
“Vậy thì trực tiếp đến đi.”
Người đối diện cười nhạo, hai tay đưa ra phía sau: “Ta có một tuyệt chiêu tất sát, sẽ để ngươi mở mang tầm mắt.”
Lời còn chưa dứt, người kia đã đến trước mặt Hạ Thiên, giống như quỷ mị.
Tuy nói khoảng cách ban đầu giữa người này và Hạ Thiên không ngắn, nhưng cũng không thể trong tình huống không có báo trước đã rút ngắn khoảng cách. Điều này nói rõ người kia rất lợi hại.
“Súc Thành Địa Thốn?”
Tô Vô Song giật mình. Đây chính là bí mật bất truyền của Phiếu Miểu Tiên Môn.
Chẳng lẽ người kia là người của Phiếu Miểu Tiên Môn?
Không thể nào.
Sau khi Vấn Thiên Quân chết, trong môn đã sớm được dọn dẹp một lần. Huống chi đám người Nguyệt Thanh Nhã vẫn còn ở Tiên Vân đại lục, thành ra không có khả năng phái người đến.
Phản ứng của Hạ Thiên khá nhanh, giống như đã sớm có đoán trước, trong nháy mắt người kia vọt đến trước mặt, nắm đấm đã oanh đến.
Bành.
Nắm đấm đập ngay chính giũa.
Tuy nhiên, khi cơ thể người kia bị đánh tan, thì ra chỉ là một tàn ảnh.
“Thú vị.”
Âm thanh người kia vang lên sau lưng Hạ Thiên, tiếp theo một đạo kiếm khí chém về phía hắn.
Hạ Thiên vận Phiếu Miểu Bộ, nhanh chóng quay người đón nhận đạo kiếm khí.
Bốp.
Kiếm khí vỡ nát nhưng lại hóa thành vô số kiếm mang nhỏ vụn, giống như chảo dầu bắn tung tóe.
Tô Vô Song cũng không thể không né tránh đám kiếm mang kia.
“Không chịu ngừng đúng không?”
Hạ Thiên hơi khó chịu, đầu ngón tay sáng lên ngân châm, sử dụng Châm Ngoại Châm.
Ngân châm đi tới, lập tức tụ thành một vòng xoáy linh khí, cuốn hết toàn bộ toái kiếm.
“Thật sự rất thú vị.”
Thân hình người kia bỗng nhiên xuất hiện phía trên Hạ Thiên, dùng tay ấn vào đầu hắn: “Đáng tiếc, ngươi đã thua. Tướng quân, nước cờ của ngươi đã thua.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận