Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2785: Thành viên của Ám Ảnh Đoàn

Trịnh Tiểu Hào hoàn toàn ngây ngốc.
Hắn vốn vì trốn ba hắn mới đến chỗ khỉ ho cò gáy này, mặt ngoài là thay Trần Đông Phong xả cục tức, thật ra cũng mượn cớ phát tiết sự tức giận phải chịu trong thời gian này, kết quả không ngờ vừa mới chửi mấy câu đã đụng phải ông già nhà mình.
Sự tức giận của Trịnh Vân Lân càng lớn hơn, hắn vì con trai nhỏ Trịnh Tiểu Kiệt đã lo lắng lắm rồi, muốn để con trai lớn Trịnh Tiểu Hào đến giúp một tay, kết quả tiểu tử này lập tức chạy mất dạng, dường như sợ Trịnh Tiểu Kiệt không chết.
Bây giờ hắn xuống nước cầu xin Hạ Thiên cứu chữa Trịnh Tiểu Kiệt, kết quả con trai lớn của hắn vậy mà chạy đến đây đắc tội Hạ Thiên, rõ ràng muốn cố ý hại chết Trịnh Tiểu Kiệt.
“Ba, ba cầu xin hắn làm gì?” Trịnh Tiểu Hào không hiểu hỏi, “Ta cũng biết không ít danh y ở kinh thành, tùy tiện tìm một người cũng có thể chữa cho em trai, không cần phải để tiểu tử này đạp lên đầu chúng ta.”
“Đồ súc sinh nhà mày câm miệng, nhanh quỳ xuống xin lỗi Hạ thần y!” Trịnh Vân Lân đạp cho Trịnh Tiểu Hào một phát, quát lên với hắn: “Chẳng lẽ mày muốn ép chết em trai mày à, độc chiếm tài sản hay gì?”
Trong lòng Trịnh Tiểu Hào cực kỳ không muốn, nhưng vẫn không thể quỳ xuống: “Hạ thần y, vừa nãy là ta sai, mong ngươi đừng so đo.”
“Em trai ngươi là ai, ta không quen.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, “Ta và vợ Tiêm Tiêm phải đi câu cá, các ngươi đừng chắn đường.”
Trịnh Vân Lân lúc này mỉm cười nói với Hạ Thiên: “Hạ thần y, ta là Trịnh Vân Lân của tập đoàn Thiên Lân, trước đó từng gặp một lần trong cao ốc Thiên Đạo, chẳng qua khi đó ta không phát hiện ra tình huống cho nên mới đắc tội ngươi và Triệu tổ trưởng.”
“Bây giờ ta thành tâm hối hận, cũng nhận được sự tha thứ của Triệu tổ trưởng, nàng bảo ta tới đây tìm ngươi, hy vọng ngươi có thể đối xử khoan hồng cứu con trai ta.”
Hạ Thiên bĩu môi: “Con trai ngươi lại là đồ đần nào?”
“Con trai ta tên Trịnh Tiểu Kiệt, hắn còn nhỏ không hiểu chuyện.” Trịnh Vân Lân gấp gáp giải thích, “Bởi vì bị một số bạn bè xấu xúi giục nên mới gia nhập vào Long Thần Điện gì đó, hắn thật sự không phải có tâm đối nghịch với Thiên Đạo tổ, cầu xin Hạ thần y cứu hắn.”
“Không cứu.” Hạ Thiên để lộ biểu tình thờ ơ, “Chó ngoan không chắn đường, tránh ra.”
“Con trai Trịnh Tiểu Kiệt ta bây giờ đang rơi vào hôn mê, bác sĩ nói nếu như hôm nay không tỉnh lại thì rất có khả năng hắn sẽ chết.” Trịnh Vân Lân cực kỳ gấp gáp, hắn quỳ xuống với Hạ Thiên: “Ngươi chính là thần y, chức chính là thấy chết cứu giúp, ngươi không thể thấy chết không cứu.”
“Cứu hay không cứu ai, ta nói mới tính.” Hạ Thiên bĩu môi, “Con trai ngươi chết cũng là do hắn tự tìm, liên quan gì đến ta chứ, tại sao ta phải cứu hắn.”
Trịnh Vân Lân quỳ gối cầu xin: “Ta bằng lòng ra giá một triệu, không năm triệu, không phải… Nghe nói Hạ thần y cứu người phải tốn một nửa, ta có thể bỏ ra một nửa tài sản, cầu xin Hạ thần y cứu con trai ta.”
Trịnh Tiểu Hào ở bên cạnh nghe vậy tròng mắt tý thì rớt ra ngoài, suýt nữa trực tiếp đứng lên cho ba hắn một cước, đó đều là tài sản của hắn trong tương lai, dựa vào cái gì mà chia một nửa để cứu đứa con riêng kia!
“Ngươi dùng toàn bộ tài sản cũng không được, không cứu chính là không cứu.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, “Ta muốn cùng vợ Tiêm Tiêm đi câu đêm, không rảnh ở đây lãng phí thời gian với các ngươi.”
Trịnh Vân Lân vội vàng nói: “Hạ thần y, cầu xin ngươi, nếu như ngươi không đáp ứng, ta sẽ…” Đang nói hắn vô thức nhìn Trịnh Tiểu Hào, “Ta bảo con trai lớn quỳ ở đây.”
Trịnh Tiểu Hào vẻ mặt ngơ ngác, việc này liên quan gì đến hắn, sớm biết vậy hắn đã không đến đây.
Hắn càng nghĩ càng tức giận, chờ đã, nếu như thật sự chỉ có tên tiểu tử trước mặt này có thể cứu em trai hắn, vậy nếu như hắn chết đi, thế không phải em trai hắn…
Nghĩ tới đây, Trịnh Tiểu Hào không khỏi âm thầm làm một thủ thế với thành viên của đội săn giết đứng sau hắn không ra.
“Bộp, bộp, bộp…” Năm thành viên cao cấp của đội săn giết mặc áo đen đeo mặt nạ màu trắng, trong nháy mắt bọn họ đã xuất hiện trước mắt Hạ Thiên, vây quanh hắn lại.
“Các ngươi muốn làm gì?” Bạch Tiêm Tiêm cau đôi mày thanh tú, nàng vô thức tiến lên hai bước chắn trước mặt Hạ Thiên.
Hạ Thiên chẳng để ý gì đến năm người đột nhiên xuất hiện này, sau đó hắn lại đẩy Bạch Tiêm Tiêm ra sau lưng, cười hì hì nói: “Vợ Tiêm Tiêm, đừng căng thẳng, bọn họ không dám động thủ đâu.”
Trịnh Tiểu Hào thấy vậy có chút lo lắng, bất chấp mọi việc rống lên với mấy sát thủ kia: “Đứng ngây ra đó làm gì, nhanh xử tiểu tử này!”
Năm sát thủ đó lại quỳ xuống trước mặt Hạ Thiên, vô cùng cung kính nói: “Ám ảnh số hiệu gốc 53,76,109,113,124, tham kiếm Hạ đoàn trưởng.”
“Ồ, các ngươi là người của Ám Ảnh đoàn?” Hạ Thiên lười biếng hỏi.
Trong đó có một sát thủ trả lời: “Trước kia thì phải, có điều sau đó chúng ta phạm sai lầm, bị Ngải đoàn trưởng trục xuất ra khỏi Ám Ảnh đoàn.”
“Vì để sinh tồn nên chỉ có thể gia nhập vào đội săn giết hiện tại, chúng ta không biết người thuê muốn đối phó đoàn trưởng, mong đoàn trưởng tha cho chúng ta một lần.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận