Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3581: Nữ nhân mà ngươi nói đang ở đâu?

Hạ Thiên lại không hiểu: “Tiểu muội chân dài, chẳng lẽ nàng tuyệt không ghen sao?”
“Ngươi có bệnh đúng không?” Ninh Nhụy Nhụy trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Ta ghen, ngươi cũng xen vào. Bây giờ ta không ghen, ngươi cũng muốn quản. Rốt cuộc ngươi muốn ta thế nào?”
Hạ Thiên cười hì hì: “Nàng có muốn đi cùng hay không?”
“Ta không đi đâu.” Ninh Nhụy Nhụy suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: “Cục diện nơi này của Tiểu Lý vẫn còn rối rắm, ta muốn giúp nàng ấy xử lý. Còn nữa, ta phải về Quế thành một chuyến, hỏi thăm gia gia một số chuyện.”
Chủ yếu là Nhiếp lão thái thái đã từng nhắc qua gia gia của nàng, còn nói gia gia của nàng huyết thủ độc tâm. Trong đó nhất định còn có ẩn tình.
Nói thật, mặc dù Ninh Nhụy Nhụy sống nương tựa với gia gia của nàng, nhưng nàng hoàn toàn không biết chuyện gì của gia gia nàng khi còn trẻ.
“Vợ tiếp viên hàng không, nàng có muốn đi cùng ta một chuyến hay không?” Hạ Thiên nhìn Nhiếp Tiểu Lý.
Nhiếp Tiểu Lý cười khổ, có chút bất đắc dĩ: “Như Ninh tỷ tỷ đã nói, cục diện nơi này quá rối rắm, khả năng ta phải mất thời gian rất lâu mới xử lý xong, không thể phân thân được.”
“Những chuyện đó có gì mà không xử lý được.” Hạ Thiên khinh thường nhếch miệng: “Ai ngu ngốc thì xử lý, ai là người một nhà thì giữ lại.”
Ninh Nhụy Nhụy đã thành thói quen đối với tư duy logic này của Hạ Thiên, nhưng mỗi lần nghe xong lại không nhịn được: “Nếu chuyện nào trên thế giới cũng đơn giản giống như ngươi nói thì tốt quá rồi.”
“Vốn rất đơn giản mà, tại mọi người nghĩ phức tạp thôi.” Hạ Thiên nói, nhưng hắn cũng tôn trọng suy nghĩ nữ nhân của hắn.
Tuy nhiên, Hạ Thiên vẫn ở lại giúp đỡ Nhiếp Tiểu Lý xử lý những chuyện thất loạn bát tao.
Nói là xử lý, thật ra là quấn lấy Nhiếp Tiểu Lý và Ninh Nhụy Nhụy.
Nhiếp Vân Thiên chết, những người dưới quyền ông ta giống như rắn mất đầu, tất nhiên chẳng làm được việc gì, rất nhanh bị Nhiếp Tiểu Lý loại ra khỏi hạch tâm Nhiếp gia.
Chỉ trong năm sáu ngày ngắn ngủi, từ trên xuống dưới nhà họ Nhiếp đều rực rỡ hẳn lên, bầu không khí u ám đầy tử khí trước kia đã bị quét sạch sành sanh.
Việc đã định, Ninh Nhụy Nhụy cùng với Ninh Thụy Thần quay về Quế thành.
Hạ Thiên cảm thấy nhàm chán, liền nói với Nhiếp Tiểu Lý một tiếng, sau đó hắn một mình đến Phù Lương, muốn xem xem Đông Nam tiên hội rốt cuộc là thứ gì.

Từ đô thị, huyện Phù Lương.
Đây là một cổ thành có từ thời chiến quốc. Đến năm Đại Đường Thiên Bảo, chính thức đổi tên thành Phù Lương.
Lúc này, bên trên một trà lâu bằng trúc trên bờ sông, có một số người đang uống trà nói chuyện phiếm.
“Các ngươi có nghe gì không?” Một nam nhân trung niên có cọng lông trên mặt nhấp một ngụm trà, sau đó nói: “Sự việc kia…”
“Chuyện gì vậy?” Rất nhanh có người lên tiếng hỏi.
Nam nhân mặt lông lại hớp một ngụm trà, nuốt nước trà xuống.
“Đúng vậy, có chuyện gì thế, ngươi mau nói đi.” Những người khác có chút không chờ đợi được, lên tiếng thúc giục.
“Hắc hắc, chính là chuyện của Tề gia.” Nam nhân mặt lông vội ló đầu ra ngoài, sau đó rụt đầu trở lại, hạ giọng nói: “Chẳng lẽ các ngươi không nghe nói Tề gia xảy ra chuyện lớn sao?”
Một nam nhân vạm vỡ bên cạnh khinh thường nói: “Tề gia có thể có chuyện gì? Đây chính là đại gia tộc đứng nhất Phù Lương chúng ta, gia đại nghiệp đại, khoái hoạt vô cùng.”
“Ha ha, các ngươi quả nhiên không biết.” Nam nhân mặt lông mỉm cười thần bí, nụ cười vô cùng hèn mọn: “Tề lão thái gia bị tức chết rồi. Tề gia sắp sụp đổ.”
“Đánh rắm.” Ở đó có người họ Tề bỗng nhiên đứng dậy: “Mao Thất Trúc, ngươi dám nói hươu nói vượn, ngươi có tin ta đánh chết ngươi hay không?”
Nam nhân mặt lông khó chịu trừng người kia một chút, tức giận nói: “Ngươi nổi điên gì với ta thế? Ta cũng không nói bậy. Chị của ta làm bảo mẫu cho Tề gia, chị ấy nói với ta, tuyệt đối không sai. Hơn nữa, ta nói là chi chính Tề gia, ngươi chỉ là một nhánh, khẩn trương cái gì. Chẳng lẽ ngươi cảm thấy các ngươi cùng một tổ tông, cũng không thấy có ai chi chính mang ngươi đi hưởng phúc.”
“Ngươi! Hừ, ta không so đo với loại người như ngươi.” Họ Tề kia bị mất mặt, oán hận bỏ đi.
“Cẩn thận ăn nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Có người cảm thấy không hứng thú, nhưng có người lại tràn đầy phấn khởi. Trên thế gian này xưa nay không thiếu người thích xem náo nhiệt.
“Các ngươi có biết tam tiểu thư Tề gia không?” Nam nhân mặt lông một chân gác lên ghế, nách kẹp đầu gối, nhếch miệng cười nói: “Chính là đệ nhất mỹ nữ Tề đô chúng ta đấy.”
“Tam tiểu thư? Ngươi nói là Tề Phán Nguyệt? Diện mạo quá xấu, sao có thể là đệ nhất mỹ nữ được chứ?” Có người đưa ra dị nghị.
Nam nhân mặt lông liếc mắt: “Tam tiểu thư trước kia tên Tề Vũ Thi, hai mươi năm trước đã bỏ trốn cùng người khác.”
“À, là nàng ấy, có chút ấn tượng.”
“Khoan đã, nàng ấy không phải chết rồi sao? Ta nhớ là bị Tề lão thái gia tự tay đánh chết.”
“Đúng, thúc thúc ta năm đó còn tận mắt nhìn thấy.”
“Chẳng lẽ có quỷ?”
“Quỷ thì không có.” Nam nhân mặt lông cười nói: ‘Có người đã dẫn con gái tam tiểu thư về. Hơn nữa còn muốn tranh chức gia chủ Tề gia tân nhiệm.”
“Đúng là buồn cười, nữ nhân mà cũng xứng làm gia chủ.”
Nam nhân mặt lông ném một hạt đậu phộng vào miệng, cười nói: “Ha ha, các ngươi đừng cười, nàng ấy chẳng những xứng mà còn thành.”
Chỉ là, hạt đậu phộng còn chưa bay vào miệng của hắn ta, một bóng người đột nhiên xuất hiện bắt lấy.
Người kia mỉm cười nhìn nam nhân mặt lông: “Nữ nhân mà ngươi nói đang ở đâu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận