Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3775: Quá khứ của Ninh lão gia tử (02)

Ninh Vọng Hải đang rơi vào hồi ức, nghe Ninh Nhụy Nhụy hỏi, không khỏi trừng mắt nhìn cháu gái: “Ngươi đang nói bậy gì đó.”
“Thế rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Ninh Nhụy Nhụy cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Ninh Vọng Hải cảm khái nói: “Haiz, nhất thời cũng không biết bắt đầu từ chỗ nào.”
“Trước tiên ông hãy nói ngoại hiệu Huyết Thủ Độc Tâm là gì?” Ninh Nhụy Nhụy hỏi.
“Đây không phải ngoại hiệu, là bà nương kia cố ý bẻ cong.” Ninh Vọng Hải cười khổ lắc đầu, lập tức giải thích: “Tên hiệu ban đầu của ta là Tuyết Thủ Độc Hành, bởi vì ta vốn là đệ tử phái Tuyết Sơn, võ công am hiểu nhất chính là Băng Phách Tuyết Thủ, lại thích độc lai độc vãng, cho nên ta mới có tên hiệu này.”
Ninh Nhụy Nhụy nghe được một cái từ mà nàng cảm thấy rất hứng thú: “Phái Tuyết Sơn?”
“Đúng, chính là phái Tuyết Sơn.” Ninh Vọng Hải mỉm cười, sau đó chỉ vào Ninh Nhụy Nhụy: “Nếu trước kia nói cho con biết, con nhất định sẽ không tin. Bây giờ thì khác, con quen Hạ Thiên, đối với điều này cũng tập mãi thành quen.”
Ninh Nhụy Nhụy quả thật hơi giật mình nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Mấy tháng trước, nàng vẫn là một người bình thường. Mặc dù khiêu chiến cực hạn khắp nơi, hưởng thụ khoái cảm siêu việt hơn người bình thường, nhưng cho đến nay, nàng chưa từng nghĩ qua trên thế giới này thật sự có tu tiên giả tồn tại. Cho đến khi nàng gặp Hạ Thiên ở núi tuyết, một cánh cửa thế giới mới mới mở ra.
Tuy nhiên, nàng vạn lần không nghĩ đến gia gia của nàng chính là tu tiên giả, hơn nữa còn là đệ tử danh môn. Nhưng đã nhiều năm như vậy, người một nhà của nàng cũng không phát hiện ra, thậm chí ngay cả Hạ Thiên cũng không nhìn ra. Chẳng lẽ gia gia đã đạt đến cảnh giới cao không thể tưởng tượng nổi?
“Con không cần suy nghĩ quá nhiều.” Ninh Vọng Hải mỉm cười: “Ta không phải tu tiên giả, chỉ là tuổi trẻ khinh cuồng, muốn học một số võ công tuyệt thế, sau đó xông xáo giang hồ, trở thành đại hiệp nhất đại. Nhưng ta không có linh căn, cho dù có gia nhập phái Tuyết Sơn, cũng chỉ là đệ tử võ tông, không tu được tiên. Lúc đó ta còn bị Chưởng môn đặt cho một cái tên, Ninh Vạn Hưu.”
Ninh Nhụy Nhụy cũng cảm thấy có chút tiếc nuối: “Vậy tại sao ông không ở phái Tuyết Sơn nữa? Chẳng lẽ là do năm đó ông phạm phải sai lầm lớn?”
“Đúng.” Ninh Vọng Hải nhớ lại một chút, cảm thấy hối hận: “Lúc đó, Chưởng môn bế sinh tử quan, tất cả công việc đều giao cho Phó chưởng môn và Chấp Pháp Đường xử lý. Lúc đó, phái Tuyết Sơn có ba linh tuyền, được xem là đỉnh tiêm trong số tất cả các môn phái. Nhưng Chấp Pháp Đường không ngừng cắt xén cung cấp đan dược và linh khí của các đệ tử. Các đệ tử trong môn đều vì thế mà bất mãn. Cộng thêm lúc đó có một trận tranh tài rất quan trọng, đệ tử trong môn bởi vì linh khí không đủ, cho nên đã bị thua trong cuộc tranh tài. Danh dự của phái Tuyết Sơn vì thế mà rơi xuống ngàn trượng.”
Ninh Nhụy Nhụy nghe đến ngẩn người, không dám quấy rầy gia gia kể lại.
“Sau đó, có lời đồn Phó chưởng môn là nội ứng môn phái khác tiềm phục ở phái Tuyết Sơn, còn nói Phó chưởng môn âm thầm bán linh khí trong ba linh tuyền cho các môn phái khác. Ta đã âm thầm điều tra qua, trong đó có hai linh tuyền xác thực đã khô cạn, còn một cái thì linh khí bị ô nhiễm, hoàn toàn không thể dùng được.”
Ninh Vọng Hải vừa thuật lại chuyện cũ vừa cảm thấy hối hận: “Lúc đó, ta tuổi trẻ nóng tính, không nhịn được người khác giật dây, vì thế ta đã đi tìm Phó chưởng môn để lý luận…”
Nói đến đây, Ninh Vọng Hải bỗng nhiên dừng lại.
Ninh Nhụy Nhụy liền hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó?” Ninh Vọng Hải cười khổ: “Ta một mình tiến vào phòng Phó chưởng môn, khi đó ông ta đã chết rồi. Không đợi ta lấy lại tinh thần, người của Chấp Pháp Đường đã chạy đến bắt ta ngay tại chỗ.”
Ninh Nhụy Nhụy ngẩn cả người, rất nhanh kịp phản ứng: “Gia gia, ông bị trúng kế của người khác rồi.”
“Con đoán không sai. Thật ra mưu kế đó rất con nít nhưng năm đó ta lại bị mắc lừa.” Gương mặt Ninh Vọng Hải hiện lên sự tự giễu, lắc đầu nói.
“Thế gia gia có biết là ai đã hãm hại người không?” Ninh Nhụy Nhụy không nhịn được liền hỏi: “Ông bởi vì việc này mà bị trục xuất khỏi phái Tuyết Sơn?”
Ninh Vọng Hải lắc đầu: “Vốn là như vậy nhưng đằng sau bỗng nhiên có người đứng ra gánh tội thay, nói Phó chưởng môn là do ông ấy giết. Chấp Pháp Đường căn cứ vào lời khai của ông ta mà bắt không ít đệ tử. Mặc dù ta thoát khỏi hiềm nghi nhưng đã không còn ở lại phái Tuyết Sơn được nữa. Ta rời đi nhưng đồng thời cũng trả lại tên cho phái Tuyết Sơn.”
“Sau đó thì sao?” Ninh Nhụy Nhụy có chút cảm khái nhìn gia gia của nàng, không nghĩ đến khi ông còn trẻ lại có một đoạn chuyện cũ chập trùng như thế.
Ninh Vọng Hải cười khẽ, thản nhiên nói: ‘Ban đầu, ta còn dựa vào chút võ công cỏn con của mình gây chuyện khắp nơi, vì thế ta mới có tên hiệu Huyết Thủ Độc Tâm. Về sau ta gặp một cao thủ, thua rất thảm, cho nên ta mới biết được nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Ta từ bỏ xông xáo giang hồ, trở về Quế thành lấy vợ sinh con, sống như thế cho đến tận bây giờ.”
Ninh Nhụy Nhụy nghe gia gia kể một cách nhẹ nhàng như thế nhưng có thể đoán được hung hiểm bên trong, không khỏi sinh lòng kính nể.
“Haiz, bao nhiêu năm rồi, không nghĩ đến hôm nay ta lại nói với ngươi.” Ninh Vọng Hải thoáng cảm khái một chút, nhưng rồi lại lo lắng: “Tuy nhiên ta có dự cảm, người và chuyện năm đó rất có thể sẽ tìm đến cửa.”
Ninh Nhụy Nhụy không hiểu ông nói vậy là có ý gì.
Cộc cộc cộc.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, còn có người cao giọng reo lên: “Xin hỏi ở đây có phải là nhà của Ninh Vạn Hưu Ninh tiên sinh hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận