Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3527: Tự ngươi đi tìm Diêm Vương gia hỏi đi

Lão thái giám thản nhiên nói: “Đừng ồn ào nữa, mau bắt nữ nhân kia lại rồi nói sau. Tuyệt đối không thể để cho nàng ta đến động thiên linh phủ, vị đại nhân kia sẽ trách tội chúng ta.”
“Vậy ngươi đi trước thử nội tình của nữ nhân đó, xem rốt cuộc nàng ta có bản lãnh gì.” Lão phụ nhân cười nhẹ, nói với lão đao đầu: “Nếu ngươi có thể bắt được nàng ta, trước sẽ để ngươi hưởng thụ một phen.”
“Chuyện này là thật?” Lão đao đầu lập tức hưng phấn: “Các ngươi cũng đừng đổi ý đấy.”
Lão phu nhân cười nhạt: “Ta muốn chỉ là túi da của nàng ta. Chỉ cần ngươi đừng đùa hỏng, nàng ta có hoàn bích hay không, ta cũng không ngại.”
“Lão thái… Lão đại ca, ngươi thì sao?” Lão đao đầu quay lại nhìn lão thái giám.
Lão thái giám không hề quan tâm, bình thản nói: “Ta chỉ muốn bảo vệ tốt nơi này, không làm hỏng chuyện của vị đại nhân kia. Những chuyện khác, các ngươi xem rồi xử lý.”
“Tốt, quá tốt rồi. Tiểu nương môn đó thuộc về ta. Ha ha… A?” Lão đao đầu ngửa mặt lên trời cười ha hả. Nhưng vừa cười được hai câu, âm thanh của ông ta đột nhiên ngừng lại.
Bởi vì một thanh đao màu trắng không có dấu hiệu nằm ngang trên cổ ông ta.
“Ngươi vừa nói cái gì?” Ninh Nhụy Nhụy từ trên cao nhìn xuống, trong tay cầm Lưu Vân Thiết Nhận, lưỡi đao giống như nước chảy mây trôi, từ giữa không trung thẳng đến cổ họng lão đao đầu.
Mặc dù lão đao đầu có chút ngoài ý muốn, nhưng tuyệt không bối rối, ngược lại cười lạnh: “Tiểu cô nương, ngươi có pháp bảo rất tốt nhưng ngươi dùng được sao? Đừng để đến lúc đó sơ ý thương tổn đến mình.”
“Nếu không, ngươi thử một chút đi.” Ninh Nhụy Nhụy cười nhạt.
Lão đao đầu thật không dám tùy tiện nếm thử, nhưng cứ như vậy mà giằng co, mặt mũi của ông ta cũng không còn sót lại chút gì, đành phải cường ngạnh uy hiếp: “Tiểu cô nương, ta khuyên ngươi một câu, bây giờ bỏ đao xuống còn kịp. Chờ đến khi chúng ta ra tay, ngươi muốn chết cũng khó.”
“A a a a, lão đao đầu vậy mà sợ, đúng là buồn cười.” Lão phu nhân nghe được lời nói của lão đao đầu, nhịn không được cười nhạo: “Vừa rồi ngươi còn hào khí vượt mây, một mình giải quyết, bây giờ lại biến thành chúng ta rồi?”
“Bì đại tỷ, hiện tại không phải là lúc đấu võ mồm, cô nương này có bản lãnh đấy.” Lão thái giám ngược lại bình tĩnh hơn, nhìn ra được Ninh Nhụy Nhụy không đơn giản: “Chúng ta nên ra tay cùng một lúc, coi chừng lật thuyền trong mương.”
Ninh Nhụy Nhụy nghe xong, cực kỳ khó chịu: “Các ngươi mới là cống ngầm, trốn ở đây giống chuột, không dám lộ ra ngoài ánh sáng. Ta từ bên ngoài đến, là quang minh chính đại đấy.”
“Giết.” Lão phu nhân nghe xong, lập tức nổi lên sát tâm, chỉ thấy một luồng ánh sáng xám từ lòng bàn tay của nàng bay ra, thẳng đến mặt Ninh Nhụy Nhụy.
Đồng thời, lão thái giám cũng động, thân hóa tàn ảnh, rất nhanh xuất hiện sau lưng Ninh Nhụy Nhụy, trong tay cầm một tiểu đao cực sắc bén đâm về phía hậu tâm Ninh Nhụy Nhụy.
Về phần lão đao đầu, trong lòng cũng trở nên kiên quyết, xiết chặt song quyền. Ông ta liệu định Ninh Nhụy Nhụy sẽ thu đao về thủ, như vậy ông ta sẽ thừa cơ phát lực, trực tiếp đánh chết nữ nhân kia. Dù sao ông ta cũng không quan tâm đối phương sống hay chết, chỉ cần sung sướng mà thôi.
“Ha ha ha, tiểu mỹ nhân, lúc này ngươi chắp cánh cũng khó thoát. Tay ngươi đang run đấy, xem ra ngươi chưa từng giết người?” Lão đao đầu cười gằn, yên lặng nhìn Ninh Nhụy Nhụy: “Bây giờ ngươi thu đao còn có thể miễn… chết?”
Phốc.
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, một đầu người bay lên không, rất nhanh rơi xuống đất, lăn lông lốc vài vòng mới chịu dừng lại.
“Ngươi tưởng ta không dám giết người sao?” Ninh Nhụy Nhụy thu đao, vặn người một cái, sử dụng Phiếu Miểu Bộ một cước đạo bay lão thái giám sau lưng, để ông ta vọt đến luồng ánh sáng xám lão phụ nhân.
“A!” Lão thái giám kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó ngã xuống đất.
Chỉ còn lại lão phụ nhân kinh hãi nhìn Ninh Nhụy Nhụy: “Ngươi, rốt cuộc ngươi là người phương nào? Chẳng lẽ ngươi cũng là tu tiên giả?”
“Cũng là?” Ninh Nhụy Nhụy nắm được từ mấu chốt: “Nơi này còn có ai nữa sao?”
“Tất nhiên là vị đại nhân kia.” Lão phu nhân cố gắng trấn định lại: “Chúng ta là vị trợ thủ đắc lực của vị đại nhân đó. Nếu ngươi giết chúng ta, chỉ sợ sẽ nghênh đón cơn giận ngút trời của ông ta. Đến lúc đó, thần tiên cũng không cách nào cứu được ngươi.”
Ninh Nhụy Nhụy cười khẩy: “Vừa rồi ngươi cũng đã từng nói mấy lời này, không có từ nào mới để nói nữa sao?”
“Ngươi cho rằng ngươi nhất định có thể thắng ta?” Lão phụ nhân vẫn còn chút tự tin, hai tay giao cùng một chỗ, xông đến Ninh Nhụy Nhụy.
Chỉ thấy vô số ánh sáng xám giống như quỷ ảnh khiêu động trong bóng đêm cùng nhau bắn về phía Ninh Nhụy Nhụy.
“Vô dụng thôi.” Ninh Nhụy Nhụy đã từng gặp thủ đoạn lợi hại hơn. Thứ này chỉ là trò con nít: “Ngươi nên đi chết đi.”
Phốc.
Lưu Vân Thiết Nhận rất biết theo tâm ý của chủ nhân, lập tức múa ra một vòng đao ảnh, chém xuống mấy luồng ánh sáng xám.
Trong ánh mắt kinh hãi của lão phụ nhân, một đao xuyên qua yết hầu bà ta, sau đó quay về lòng bàn tay của Ninh Nhụy Nhụy, trắng đến phát sáng, không hề dính chút ô uế.
“Cái này… không thể nào.” Lão phụ nhân không cam lòng, kiên trì không chịu ngã xuống: “Ta có cơ thể ma ảnh, tại sao lại bị giết?”
Ninh Nhụy Nhụy thản nhiên đáp: “Ta cũng không biết rõ nữa, ngươi xuống tìm Diêm Vương gia hỏi thăm đi.”
Lão phụ nhân mở to mắt, ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.
Trong lúc Ninh Nhụy Nhụy đang định rời đi, bỗng nhiên có tiếng vỗ tay vang lên.
Bốp bốp bốp bốp.
Tiếp theo có người cười the thé: “Đặc sắc, thật đặc sắc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận