Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2198. Một phần của Triệu Hiểu Trác

“Sư phụ, rốt cuộc hắn có phải là Hiểu Trác không?” Triệu Thanh Thanh vẫn nửa tin nửa ngờ, chủ yếu là bởi vì Triệu Hiểu Trác này so với thường ngày từ diện mạo, lời nói, hành động, thậm chí là cả thần thái cũng không khác bao nhiêu so với ngày thường.
“Vừa rồi ngươi nói hắn vừa là hàng giả vừa là hàng thật ý là sao, rốt cuộc là thật hay giả?”
“Chính xác mà nói, hắn chỉ là một phần của Triệu Hiểu Trác mà thôi.” Hạ Thiên thuận miệng giải thích.
“Một, một phần?” Triệu Thanh Thanh sửng sốt, trong đầu nhất thời nghĩ đến chuyện xấu: “Chẳng lẽ Hiểu Trác bị phân giải sao?”
Tần Tiểu Lạc tái mặt vì sợ hãi: “Thanh Thanh, đừng làm ta sợ.”
“Các ngươi nghĩ nhiều rồi.” Hạ Thiên nhớ lại những bóng ma trong cung điện dưới nước đã sao chép hắn và Ninh Nhuỵ Nhuỵ: “Chỉ là những đám sương mù này hình như có chức năng sao chép ngoại hình và tiếp thu lời nói, cử chỉ của người khác, chỉ là tư chất của tên ngốc này hơi thấp, ngay cả một phần mười cũng chưa tới, còn dám lộ mặt, đúng là xấu hổ.”
“Vậy Hiểu Trác đang ở đâu? Sau khi bị... thứ này sao chép, liệu có gặp nguy hiểm không?” Tần Tiểu Lạc lo lắng hỏi.
“Quả thực là có nguy hiểm, nếu như sao chép hoàn toàn, thì hắn chính là Triệu Hiểu Trác thật sự.” Hạ Thiên gật đầu: “Nhưng cần phải có thời gian, Triệu Hiểu Trác mất tích chưa đến ba ngày, bọn hắn có thể tạo ra tên ngốc này đã là cực hạn rồi.”
Triệu Thanh Thanh mới trở thành nữ nhân của Hạ Thiên không bao lâu, nàng không biết nhiều về tu tiên và những thứ khác, cũng chưa từng thấy thứ gì như thế, nhìn vào khuôn mặt người này lại cảm thấy ghê tởm: “Sư phụ, chúng ta vẫn là nên nhanh chóng tìm cách giải cứu Hiểu Trác đi, ta sẽ bảo người của Thiên Đạo Tổ tới nhờ bọn hắn cạy miệng người này.”
“Không cần rắc rối như vậy.” Hạ Thiên xua tay: “Ta trực tiếp đâm châm cho hắn, hắn sẽ nói tất cả.”
Triệu Thanh Thanh gật đầu, tất nhiên nàng tin vào y thuật của Hạ Thiên, nhưng sau đó nàng nghĩ đến một vấn đề khác, Triệu Hiểu Trác đã có thể là hàng giả thì những người còn lại trong nhà họ Triệu cũng khó có thể tin tưởng được.
Suy nghĩ một hồi, Triệu Thanh Thanh vẫn nói với Hạ Thiên: “Sư phụ, nhà họ Triệu bây giờ có chút lộn xộn, ta gọi người của Thiên Đạo Tổ đến giúp vẫn tốt hơn.”
“Sao cũng được, bây giờ ngươi đã là thủ lĩnh của Thiên Đạo Tổ.” Hạ Thiên thờ ơ đáp, sau đó lấy ngân châm ra đâm vào đầu Triệu Hiểu Trác.
Triệu Hiểu Trác không sợ hãi mà nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên: “Hạ Thiên, những mánh khoé ấy của ngươi đã lỗi thời rồi. Châm pháp của ngươi cũng không ảnh hưởng gì đến ta, cơ thể ta đã là Bán Thần rồi, ngươi đừng lãng phí công phu nữa.”
Hạ Thiên bỏ qua lời nói nhảm của Triệu Hiểu Trác, sau khi đâm một phát thì lấy lại châm.
“Thì ra là kỹ năng giả.” Triệu Hiểu Trác không cảm thấy gì, không khỏi chế giễu: “Hạ Thiên này, rốt cuộc là do y thuật của ngươi bị thụt lùi, hay là do trước đó thổi phồng lên vậy... a!”
Hắn chưa kịp nói xong, trong não đã cảm thấy có một cỗ cảm giác kỳ quái, giống như vô số cái móc tinh xảo trói chặt toàn bộ đại não của hắn, sau đó co rút lại một chút trong vòng chưa tới một giây đồng hồ, khiến cho hắn dường như đã cảm thấy đau đớn mấy thế kỉ.
“Ken két...” Triệu Hiểu Trác muốn cầu xin tha thứ, nhưng lại phát hiện hắn không thể phát ra âm thanh nào cả, ngay cả khuôn mặt của hắn cũng không kiểm soát được, thất khiếu (tai mũi họng mắt) đều tràn ra máu.
Triệu Thanh Thanh thấy thế, trong lòng có chút lo lắng: “Sư phụ, ngươi sẽ không chơi chết hắn chứ?”
“Không sao đâu, chơi chết rồi, ta cứu lại là được.” Hạ Thiên cười hì hì nói, không quan tâm đến đề nghị của Triệu Thanh Thanh. Hắn quả thực đang chơi đùa, nhân tiện làm một thử nghiệm nhỏ, về phần bức cung, hắn không vội, dù sao tên ngốc này cũng sẽ chủ động nói ra.
Tuy nhiên, Tần Tiểu Lạc và một số người đại diện các nhà khác lại rất lo lắng.
“Hạ Thiên, có phải là nên nắm bắt thời gian đưa Hiểu Trác trở về sẽ tốt hơn không?” Tần Tiểu Lạc vẫn không nhịn được mà thấp giọng nhắc nhở Hạ Thiên: “Chỉ cần bảo hắn ta nói ra Hiểu Trác đang ở đâu là được, ta sẽ sắp xếp người đến giải cứu hắn ngay bây giờ.”
“Không phải còn có một con hàng giả khác sao? Các ngươi có thể đưa hắn đi cứu người trước.” Hạ Thiên suy nghĩ một chút rồi nói với Tần Tiểu Lạc: “Hắn khẳng định cũng biết Triệu Hiểu Trác bị nhốt ở đâu.”
Triệu Thanh Thanh sững sờ, không nhịn được mà hỏi: “Ai là hàng giả nữa?”
“Chính là hắn.” Hạ Thiên chỉ tay về phía một người nằm trên mặt đất cách đó không xa, chính là Triệu Tư Quy.
“Hạ Thiên, ngươi nói hắn là hàng thật lẫn giả ý là sao?” Tần Tiểu Lạc khó hiểu hỏi.
Hạ Thiên lười biếng trả lời: “Theo nghĩa đen.”
Trong lòng Triệu Thanh Thanh giật mình, lập tức tiến lên nhấc Triệu Tư Quy, vươn tay sờ sờ mặt hắn, lột ra một miếng da mặt, sau đó không nhịn được sửng sốt.
Tần Tiểu Lạc nhìn thấy khuôn mặt dưới lớp mặt nạ, theo bản năng kinh ngạc đưa hai tay che miệng. “Sao lại là ngươi...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận