Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4142: Ta cũng không phải nhà từ thiện

“Nói như vậy, thật ra nó cũng không liên quan đến Hạ đoàn trưởng, chỉ là nàng ta không thể bước qua được tâm bệnh của mình.”
Ngược lại, Bạch Mộ Lan cũng thông cảm cho suy nghĩ đó: “Tuổi tác nàng ta không lớn, tâm trí không kiện toàn, hẳn đã có người nào đó xúi giục, tẩy não nàng ta.”
“Chúng ta nên xử lý như thế nào đây?”
Tô Bối Bối cảm giác thiếu nữ này có chút nguy hiểm, nhưng nếu giết chết thì quả thật có chút tàn nhẫn, thế là nàng quay sang nhìn Hạ Thiên.
Hoa Ánh Lục lên tiếng: “Chi bằng cứ giao nàng ấy cho ta, để ta mang nàng ấy quay về thế giới địa tâm. Vấn đề của cha mẹ nàng ấy không nên liên lụy đến nàng ấy. Ta sẽ sắp xếp cho nàng ấy một cách thỏa đáng.”
“Ta cũng không phải nhà từ thiện. Vừa rồi nàng ta cũng đã định giết chết ta đấy.”
Hạ Thiên nói: “Nàng ta có huyết hải thâm cừu gì, bị ai lừa, chẳng liên quan đến ta. Người nào muốn giết ta thì phải tiếp nhận hậu quả.”
“Thế nhưng tuổi tác của nàng ấy vẫn còn nhỏ.” Hoa Ánh Lục có chút do dự nói: “Tu vi của ngươi cao như vậy, nàng ấy cũng không giết được ngươi mà.”
“Nàng ta cũng chẳng phải đứa bé.”
Hạ Thiên hờ hững nói: “Bởi vì giết không được ta, cho nên ta phải buông tha cho nàng ta sao?”
Hoa Ánh Lục cũng không biết nên nói cái gì.
“Cứ giao nàng ta cho ta xử lý đi.”
Lúc này, một bóng người xinh đẹp bay đến, đứng trước mặt đám người Hạ Thiên.
“A, vợ Y Y, tại sao nàng lại đến đây?”
Hạ Thiên nhìn người đến, không khỏi có chút kỳ quái: “Nàng không phải nói có cảm ngộ gì đó, cần tĩnh tọa một khoảng thời gian sao?”
Y Tiểu Âm nói: “Xong rồi, vừa lúc ta tìm chàng có một số việc, cho nên ta đã theo chàng đến đây.”
Hạ Thiên hỏi: “Vợ Y Y, nàng tìm ta có chuyện gì không?”
“Nơi này không phải là nơi để nói chuyện, chúng ta lên trên đi.”
Y Tiểu Âm mỉm cười, thuận tay ôm lấy thiếu nữ đang ngất kia đi luôn.
Hạ Thiên tất nhiên là đi theo rồi.
Tô Bối Bối khẽ cau mày, nhưng rồi cũng đi theo đằng sau.
Bạch Mộ Lan cũng không ở lâu, ngược lại Hoa Ánh Lục lại nhìn thi thể của đám sát thủ, tiện tay bắn ra mấy hạt giống, biến thành vài gốc hoa ăn thịt người to lớn, trong nháy mắt đã nuốt sạch thi thể, sau đó thu hồi lại hoa ăn thịt người, lúc này mới chịu rời đi.
Đảo Cuồng Hoan, trụ sở huấn luyện Ám Ảnh Đoàn.
Y Tiểu Âm chọn lấy một căn phòng yên tĩnh, đặt thiếu nữ đang hôn mê lên giường: “Vợ Y Y, chẳng lẽ nàng biết người này sao?”
Hạ Thiên tiến lên, có chút kỳ quái hỏi.
Y Tiểu Âm cũng không trả lời, lấy ngân châm ra cắm vào mấy yếu huyệt trên đỉnh đầu thiếu nữ.
“Vô dụng thôi, nàng ta bị khống chế tinh thần, cũng không phải nguyên nhân cơ thể.”
Hạ Thiên nói.
“Chàng biết tinh thần của nàng ấy bị khống chế, tại sao chàng lại không cứu nàng ấy chứ?”
Y Tiểu Âm quay sang nhìn Hạ Thiên, có chút không hiểu hỏi.
Hạ Thiên nói: “Ta cũng không phải cha nàng ta, tại sao ta lại phải cứu nàng ta chứ?”
Y Tiểu Âm thản nhiên đáp: “Cứu một mạng người, đối với chàng cũng chỉ là tiện tay, tại sao chàng lại không muốn làm chứ?”
“Bởi vì ta có thể cứu thì nhất định ta phải cứu sao?”
Hạ Thiên khinh thường nói: “Không có đạo lý như vậy, mà ta cũng không tin đạo lý như vậy. Ta muốn cứu thì sẽ cứu, ta không muốn cứu thì sẽ không cứu, chẳng có liên quan gì đến chuyện khác cả.”
Y Tiểu Âm cũng không dây dưa chủ đề đạo đức này, chỉ nói: “Đó là tác phong của chàng, nhưng ta thì không thể làm giống như chàng được.”
“Cho nên nàng mới cảm thấy mệt mỏi đấy.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Vợ Y Y, nàng cứ gánh quá nhiều chuyện không phải của mình lên người. Hơn nữa, những người mà nàng cứu cũng sẽ không cảm kích nàng, còn có nhiều người mắng nàng là bày đặt giả làm Thánh mẫu nữa.”
Y Tiểu Âm vẫn dửng dưng, vừa thi châm cho thiếu nữ vừa trả lời Hạ Thiên: “Ta không quan tâm. Đây cũng là tác phong quen thuộc của ta, ta sẽ không thay đổi.”
“Y Y tỷ, ngươi nói như vậy hơi bị xạo rồi đấy.”
Tô Bối Bối bước đến, nghe Y Tiểu Âm nói như vậy, thuận miệng cười nhạo: “Năm đó, khi ngươi ở kinh thành, không phải cũng thu giá cao mới xem bệnh cho người sao? Cũng không thấy ngươi trực tiếp phổ độ chúng sinh mà.”
Năm đó, Y Tiểu Âm được xưng là nữ thần y ở kinh thành. Cho dù không xem bệnh, muốn hẹn trước ít nhất cũng phải tốn một hai trăm vạn. Thu phí sau khi chữa bệnh còn có khả năng đạt đến ngàn vạn.
Sở dĩ làm như thế là có hai nguyên nhân. Thứ nhất, lúc đó nàng còn phụ thuộc âm Y Môn, định giá không phải nàng có thể quyết định. Thứ hai, nàng cũng muốn tích lũy một số tiền, sau đó mở âm Y Các khám bệnh miễn phí cho người bình thường.
Hơn nữa, khi nàng khám bệnh cho người nghèo, mặc kệ bây giờ hay là trước đây, từ trước đến nay nàng không thu bất kỳ một đồng tiền phí nào.
Tô Bối Bối cũng không phải người nghèo, cho nên nàng không hiểu rõ chuyện này, chỉ nhớ chuyện Y Tiểu Âm thu phí rất đắt năm đó mà thôi.
Tuy nhiên, Y Tiểu Âm cũng không tranh luận. Nàng cảm thấy làm như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì, chi bằng trị thêm mấy bệnh nhân nữa còn hay hơn.
Hạ Thiên ngược lại giải thích thay cho Y Tiểu m: “Bối nha đầu, nàng nói sai rồi. Năm đó, vợ Y Y chỉ thu phí những kẻ có tiền. Hơn nữa nàng cũng không phải che giấu, chỉ là không muốn giải thích mà thôi.”
“Thật ngại quá, ta nói sai rồi.”
Tô Bối Bối chỉ là có chút nhanh mồm nhanh miệng, cũng không phải thật sự cho rằng nhân phẩm của Y Tiểu Âm có vấn đề: “Ta thu hồi lời nói vừa nãy, xin lỗi ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận