Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2736: Trò hay sẽ ở đây

“Không đâu.” Gã thanh niên tóc dài lắc đầu, nhưng biểu hiện trên mặt có vẻ ngưng trọng: “Không cần để ý đến bọn họ. Bây giờ ngươi cho Cường tử uống nước và thuốc đi, để hắn ta tỉnh lại rồi nói.”
Trần Quả Nhi không còn vẻ điêu ngoa và vô lễ như khi đối mặt với Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh, vô cùng nghe lời lấy nước và thuốc từ trong túi ra, cho gã thanh niên đầu đinh đang hôn mê uống vào.
“Vừa rồi Cường tử bị thứ gì đánh ngất xỉu thế?” Trần Quả Nhi không nhịn được liền hỏi.
Gã thanh niên tóc dài vừa mở camera vừa nói: “Cũng không biết nữa, có thể là do hắn ta trượt chân. Đừng nói cái này nữa, lát nữa chúng ta lên mái nhà bắt đầu trực tiếp. Ngươi kiểm tra máy móc trước đi, ta đi dò xét tình huống của hai người kia.”
Trần Quả Nhi gật đầu, sau đó bước đến kiểm tra thiết bị của bọn họ.
Gã thanh niên tóc dài bước ra ngoài dạo quanh một vòng, cũng không phát hiện có dị dạng gì, lúc này mới tiến vào gian phòng của Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh.
“Vừa rồi thật sự có chút xấu hổ, chúng ta không được lịch sự với hai người cho lắm.” Gã thanh niên móc bao thuốc, gõ gõ phần đáy, một điếu thuốc lá được đẩy ra ngoài. Hắn ta tự nhiên đưa về phía Hạ Thiên: “Ta tên Cao Phong, ba người chúng ta đều là sinh viên của trường điện ảnh sân khấu và truyền hình. Không biết hai vị xưng hô như thế nào.”
“Ta không hút thuốc.” Hạ Thiên khoát tay.
Triệu Thanh Thanh giới thiệu: “Hắn tên Hạ Thiên, ta tên Triệu Thanh Thanh, về phần công việc thì không cần phải nói.”
“Ồ, thì ra hai vị đã đi làm, ta còn tưởng rằng hai người là sinh viên nữa chứ.” Gã thanh niên tóc dài có chút ngoài ý muốn đánh giá Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh. Ban đầu, hắn ta còn tưởng rằng hai người Hạ Thiên là sinh viên. Dù sao tướng mạo của bọn họ còn rất trẻ.
“Từ nhỏ ta đã thích nghiên cứu những hiện tượng linh dị. Đây chỉ là sở thích cá nhân. Quay video cũng chỉ muốn chia sẻ cho nhiều người được biết mà thôi, hoàn toàn không có suy nghĩ mưu lợi.” Gã thanh niên tóc dài bắt đầu tự thuật bản thân, mặc kệ Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh có thái độ gì: “Ta thật sự không quan tâm hai vị là ai, hai người đến đây để làm gì. Cho nên, ta cũng muốn hai vị đừng nên can thiệp vào chuyện của chúng ta, như thế nào?”
Triệu Thanh Thanh cảm giác trong lời nói của gã thanh niên này có hàm ý, nhưng nàng cũng lười đoán: “Ta nói không được hay cho lắm, nhưng ta hy vọng các ngươi sẽ không hối hận vì sự lỗ mãng của ngày hôm nay.”
“Tất cả đều là người trưởng thành, biết mình đang làm cái gì.” Gã thanh niên tóc dài còn tưởng Triệu Thanh Thanh đang uy hiếp bọn họ, hít một hơi thuốc, chậm rãi nhả khói, ánh mắt che giấu dưới mái tóc bồng bềnh: “Chỉ cần các ngươi không can thiệp vào, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Hạ Thiên cười nói: “Bây giờ mấy kẻ ngớ ngẩn đi tìm chết đều tự tin như vậy sao?”
“Này, anh trai, nói chuyện nên chú ý một chút.” Gã thanh niên tóc dài lườm Hạ Thiên, tiện tay ném nửa điếu thuốc hút dở xuống đất: “Ngươi đừng có gọi người khác ngớ ngẩn này ngớ ngẩn nọ. Nếu không phải tối nay ta có chuyện phải đổi chỗ, ta đã đánh rớt răng ngươi rồi.”
“Không cần đổi chỗ, bây giờ ngươi có thể thử.” Hạ Thiên ngáp một cái.
Triệu Thanh Thanh có chút buồn cười, kéo Hạ Thiên một cái: “Ngươi đã lớn như vậy mà còn tức giận với một đứa con nít.”
Gã thanh niên tóc dài không khỏi ngẩn người. Người nam nhân trước mặt nhìn tuổi tác cũng không lớn lắm, nói chuyện cứ như ông già, khiến người ta phải khó chịu.
Nhưng Triệu Thanh Thanh lại không cảm thấy có vấn đề. Nàng và Hạ Thiên đều đã hơn ba mươi, gã thanh niên tóc dài mới hai mươi, cộng thêm bọn họ là tu tiên giả, trong tiềm thức của nàng, tất cả học sinh đều là đứa bé.
“Nói đến đây thôi.” Gã thanh niên tóc dài cảm giác không đoán ra được hai người trước mắt, cũng không muốn nói thêm điều gì: “Lát nữa, nếu gặp chuyện, ta chẳng rảnh để ý đến các ngươi. Các ngươi tốt nhất đừng cầu cứu ta.”
“Nếu các ngươi gặp phải nguy hiểm, các ngươi có thể gọi ta bất cứ lúc nào.” Triệu Thanh Thanh thành thật nói: “Ta nhất định sẽ cứu các ngươi.”
Gã thanh niên tóc dài cuối cùng cũng hiểu được căn nguyên khó chịu, chính là thái độ coi mình là gà nhép của đối phương.
“A!”
Lúc này, căn phòng bên cạnh bỗng nhiên vang lên tiếng kêu sợ hãi.
“Không ổn rồi, là giọng của Quả Nhi.”
Sắc mặt gã thanh niên tóc dài thay đổi, quay người xông về phía phòng bên cạnh, cao giọng reo lên: “Quả Nhi, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Trong phòng, Trần Quả Nhi ngồi bệt dưới đất, ánh mắt hoảng sợ nhìn ra ngoài cửa sổ, đưa tay chỉ: “Cường tử bị bắt rồi.”
“Bị bắt?” Gã thanh niên tóc dài ngẩn người, không hiểu có ý gì: “Bị ai bắt?”
“Không biết, hình như là cây mây, mà hình như là xúc tu.” Sắc mặt Trần Quả Nhi tái nhợt: “Ta cũng không nhìn thấy rõ, tốc độ của vật kia quá nhanh. Phong ca, ngươi mau đi cứu Cường tử đi.”
Mặc dù gã thanh niên tóc dài không quá tin tưởng Trần Quả Nhi, nhưng hắn ta vẫn rút cây súng lục đặt ở góc tường, còn có hai con dao găm: ‘Ngươi ở đây, tuyệt đối đừng đi loạn, để ta ra ngoài xem một chút.”
“Sư phụ, chúng ta cũng ra đó xem một chút đi.” Triệu Thanh Thanh cau mày, nói với Hạ Thiên.
“Không cần.” Hạ Thiên mỉm cười nói: “Trò hay sẽ ở đây, không phải ở bên ngoài.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận