Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2824: Tâm ngoan thủ lạt

“Không.” A Cát đầu trọc lắc đầu: “Chuyện hôm nay chỉ là do tên phế vật Trịnh Hào kia làm ra. Hắn ta đang ở trong phòng tắm, các ngươi muốn làm gì thì làm.”
Triệu Thanh Thanh cảm thấy thái độ của người này hơi lạ: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Ánh mắt A Cát đầu trọc vẫn nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Ta chỉ muốn nghiệm chứng hắn có phải Hạ Thiên hay không.”
“Nghiệm chứng này đối với ngươi có chỗ tốt gì?” Triệu Thanh Thanh hoài nghi.
“Ta không thể nói cho ngươi biết được.” Thân ảnh A Cát bỗng nhiên lóe lên, trong chớp mắt đã đến trước mặt Hạ Thiên, vung nắm đấm tay trái đã xiết chặt đánh xuống đầu hắn.
Bành!
Nắm đấm của hắn ta còn chưa chạm vào người Hạ Thiên, cả người đã bị đá bay ra ngoài, va vào mấy gian phòng, khó khăn lắm mới ngừng lại.
“Ngươi muốn ra tay với sư phụ của ta, ngươi phải hỏi qua ý kiến của ta đã chứ.” Triệu Thanh Thanh bất mãn nói.
A Cát chậm rãi bò lên từ trong đám ngói vụn, chậm rãi bước về chỗ cũ, lời gì cũng không nói, chỉ giơ cánh tay phải tàn phế lên.
Triệu Thanh Thanh lặng lẽ hỏi: “Ngươi đang chơi trò gì thế?”
“Thanh Thanh nha đầu, ngươi không cần ra tay.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Cứ để tên ngu ngốc này cho ta xử lý.”
“Cũng được.” Triệu Thanh Thanh nghe Hạ Thiên nói, lập tức lui một bước.
Cánh tay bị tàn phế của A Cát bỗng nhiên xuất hiện vô số huyễn ảnh, dùng tốc độ cực nhanh bên trong không gian thu hẹp điên cuồng vung vẩy, trong nháy mắt bao vây ba người Hạ Thiên lại.
Triệu Thanh Thanh nhớ đến Lý Lệ Lệ chỉ là người bình thường, khả năng không chịu nổi công kích này, lập tức dẫn nàng thối lui lại khu vực tương đối an toàn.
“Đi chết đi.”
Sau vài giây, A Cát bỗng nhiên rống to một tiếng, tất cả huyễn ảnh cánh tay dung hợp cùng một chỗ, tạo thành một xúc tu vô cùng to lớn, ầm ầm đụng vào Hạ Thiên.
Hạ Thiên lại lười biếng ngáp một cái, biến mất trước khi xúc tu to lớn kia đụng vào hắn.
Khi xuất hiện lại, Hạ Thiên đã ở phía sau A Cát, giữa ngón tay lóe lên một ngân châm, nhẹ nhàng đâm vào một huyệt vị nào đó sau ót A Cát.
Bốp!
Một tiếng vang nhỏ. Xúc tu quái dị của A Cát giống như khí cầu bị đâm thủng, nổ thành không khí.
“Sao?” A Cát đầu trọc giật mình, ngạc nhiên phát hiện cánh tay của hắn ta đã thật sự bị tàn phế.
“Còn có chiêu nào nữa không?” Hạ Thiên cười nói.
Sắc mặt A Cát âm trầm nhìn Hạ Thiên: “Xem ra ngươi đúng là Hạ Thiên.”
“Ta có phải Hạ Thiên hay không, ngươi cảm thấy ngươi có tư cách bình phán sao?” Hạ Thiên khinh thường nói: ‘Cơ thể này của ngươi hẳn đã bị người khác cải tạo, có chút giống với Lý Minh của Lý gia. Mà thôi, dù sao cũng đều là phế vật hết.”
“Rõ ràng không giống mà.” Triệu Thanh Thanh lên tiếng.
“Không sao, tất cả đều là loại ngu ngốc.” Hạ Thiên nhếch miệng nhìn A Cát: “Ngươi tự mình kết liễu hay để ta tiễn ngươi một đoạn?”
“Ta không thể chết được.” A Cát bỗng nói: “Ta có thể để các ngươi xử lý.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ta chẳng hứng thú xử lý ngươi, ngươi chết đi thì tốt hơn.”
A Cát bỗng đưa tay vào ngực, ấn một phím nào đó trên điện thoại di động.
Bành!
Bên trong phạm vi mấy thước ầm ầm nổ tung.
Nhưng trình độ như thế tất nhiên không đả thương được nửa sợi lông của Triệu Thanh Thanh và Hạ Thiên, ngay cả Lý Lệ Lệ cũng đã được Triệu Thanh Thanh mang ra ngoài từ sớm.
“Người này quá ngoan lệ, cũng không thương tiếc thuộc hạ dưới tay mình.” Triệu Thanh Thanh đứng trên một tòa nhà cách vụ nổ mấy trăm mét, nhỏ giọng nói.
Hôm nay Lý Lệ Lệ xem như mở rộng tầm mắt. Là một người bình thường nhưng lại trải qua chuyện không bình thường, đầu óc của nàng hoàn toàn không tiếp nhận được.
“Tên Trịnh Hào kia chắc cũng bị nổ chết rồi.” Triệu Thanh Thanh quay lại nói với Lý Lệ Lệ: “Từ nay về sau, ngươi đã được giải thoát, không còn ai dây dưa ngươi nữa.”
“Cảm ơn.” Lý Lệ Lệ thật sự cũng không biết nói cái gì, chỉ có thể nói lời cảm ơn, sau đó yên lặng rời đi.
Hạ Thiên nhìn ánh lửa chớp tắt đằng xa, trong lòng thoáng có chút khó chịu.
“Sư phụ, ngươi sao vậy? Không vui à?” Triệu Thanh Thanh phát hiện được dị dạng của Hạ Thiên, lập tức lên tiếng hỏi.
Hạ Thiên ngáp một cái, rất nhanh quên sạch sự khó chịu đó: “Không có gì, chúng ta về ngủ trước đi.”
“Mau dập tắt lửa trước, tránh tai họa cho dân chúng vô tội.” Triệu Thanh Thanh gật đầu, nhưng vẫn lo dập lửa trước.
Một lát sau, khi Triệu Thanh Thanh quay trở lại bên cạnh Hạ Thiên, ngọn lửa đã được dập tắt.
“Ngoại trừ Cát Tường Hội, cũng không ảnh hưởng đến dân chúng bình thường.” Triệu Thanh Thanh nói: “Nhưng ta có cảm giác sau lưng Cát Tường Hội hẳn có một thế lực khác, nếu không, tên đầu trọc đó cũng không làm như vậy.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Không sao, chỉ là mấy con chuột thôi mà.”
Triệu Thanh Thanh cười nói: “Ngươi nói cũng phải. Ngay cả dũng khí đối mặt cũng không có, chỉ biết chơi âm mưu quỷ kế, nói rõ đám người này cũng chẳng làm nên trò trống gì.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận