Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3926: Không chịu tiếp thu bài học gì cả

Kiếm khí phá không mang theo một sợi khói trắng, như mây tụ ra, lơ lửng không cố định, cũng không có dấu tích mà theo.
Nếu đối thủ nhìn chằm chằm khói trắng, sau đó phản kích, nhất định sẽ bị trúng chiêu, trong nháy mắt bị mũi kiếm xuyên thấu cổ họng.
Nếu đối thủ không để ý khói trắng cũng không ổn.bởi vì người ra chiêu sẽ từ hư hóa thực bất cứ lúc nào, đồng dạng cũng có thể lấy mạng người.
Đây chính là tuyệt kỹ Bạch Vân Xuất Tụ trong Hoa Sơn kiếm pháp.
Đáng tiếc, chiêu thức này đối phó người bình thường thì được, dùng trên người Hạ Thiên hoàn toàn không có một chút tác dụng.
“Đúng là ngớ ngẩn.”
Hạ Thiên nhếch miệng, chỉ thoáng giơ chân một cái tùy ý đạp đến bên cạnh.
Chỉ thấy ở đó truyền đến một tiếng rên, sau đó một bóng người bay ra ngoài.
Nhưng vị Chưởng môn phái Hoa Sơn cũng không như vậy mà từ bỏ, thân hình dừng lại giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống, rút kiếm đâm vào đỉnh đầu Hạ Thiên.
Đây cũng là chiêu thức của phái Hoa Sơn, tên là Thiên Thân Đảo Huyền.
“Đúng là không chịu tiếp thu bài học gì cả.”
Hạ Thiên lắc đầu, khoát tay chộp lấy mũi kiếm, sau đó vò kiếm giống như vò sắt vụn.
Về phần Chưởng môn phái Hoa Sơn, gương mặt của ông ta chịu một cước của Hạ Thiên, cả người bay ra ngoài, nằm trên mặt đất không nhúc nhích, không biết sống chết.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Kế tiếp là ai? Ta đề nghị các ngươi nên tiến lên cùng một lúc. Đây là ta có lòng tốt nhắc nhở các ngươi.”
“Hừ, để ta lĩnh giáo cao chiêu của các ngươi.”
Âm thanh này khá hữu lực, giống như sư tử hống.
Oành.
Một chưởng vỗ ra ngoài, chưởng lực còn chưa đến đã có một ngọn lửa đốt đến.
Hạ Thiên cười nói: “Ngươi là tên ngốc từ đâu ra thế? Chẳng lẽ ngươi muốn làm đồ nướng?”
“Lão phu là đại trưởng lão phái Tung Sơn Phí Thế Giám.”
Người đến là một đại hán râu quai nón. Ông ta căm tức nhìn Hạ Thiên: “Vừa rồi chỉ là một Đại Tung Dương Thần Chưởng bình thường, để cho ngươi biết lợi hại. Tiếp theo, ta sẽ thiêu chết tên chuột nhắt ngươi.”
Hạ Thiên lắc đầu: “nói nhiều quá. Đối phó loại ngu ngốc như ngươi tuyệt không tốn thời gian. Không thì ngươi đổi tên đi, gọi là Đại trưởng lão Phí Vật đi, hoặc gọi tắt là Đại Phế Vật.”
Mặc dù thực lực phái Tung Sơn không mạnh, nhưng lịch đại cũng không thiếu người nổi danh.
Nghe Hạ Thiên nói, Phí đại trưởng lão tức đến mức giận sôi lên.
“Dám làm nhục lão phu như vậy, ngươi muốn chết.”
Phí đại trưởng lão dậm chân phóng đến chỗ Hạ Thiên, bàn tay trái vận Đại Tung Dương Thần Chưởng dấy lên ngọn lửa bừng bừng, tay phải đánh ra Hàn Băng Thần Chưởng, phát ra hàn khí lẫm liệt.
“Thôi đi, trước mặt băng hỏa linh thể ta, chút băng hỏa đó của ngươi chỉ có trình độ con nít chơi nhà chòi mà thôi.”
Hạ Thiên khinh thường nói.
Trên thực tế cũng đúng như lời hắn đã nói.
Hạ Thiên cũng không né tránh, cũng không xuất kích trước, mà đón đỡ băng hỏa lưỡng trọng thiên của Phí đại trưởng lão.
Phí đại trưởng lão rất nhanh ý thức được chỗ chênh lệch. Bất luận là Đại Tung Dương Thần Chưởng của ông ta hay là Hàn Băng Thần Chưởng đều không tạo thành tổn thất gì cho Hạ Thiên.
“Ngươi, ngươi rốt cuộc là... ngươi có thể hấp thu chân khí của ta?”
Càng làm cho Phí đại trưởng lão kinh hồn táng đảm chính là ông ta phát hiện chân khí trong cơ thể mình hoàn toàn không bị khống chế, giống như hồng thủy, thông qua song chưởng trào về phía Hạ Thiên.
“Chút chân khí đó của ngươi, ta hoàn toàn không có hứng thú.”
Hạ Thiên nói: “Đây là chân khí trong cơ thể ngươi tự lựa chọn mà thôi.”
“Quả nhiên là loại tà ma ngoại đạo.”
Lúc đó, âm thanh khàn khàn kia quát mắng: “Loại tà ma ngoại đạo này, người người đều có thể tru diệt. Đối phó hắn không cần nói cái gì là đạo nghĩa giang hồ, mọi người cùng nhau xông lên đi.”
Lời này rất nhanh được người khác phụ họa: “Không sai, cần chi phải nói đạo lý với hắn.”
“Chúng ta cùng tiến lên làm thịt hắn.”
“Tiểu tử này lòng dạ hẹp hòi, không giết hắn, chỉ sợ hậu hoạn vô tận.”
“Phí lão ca sắp không chịu được rồi, mọi người nhanh lên.”
Một lát sau, bảy tám bóng người từ trong bóng tối lao ra, tay cầm đao kiếm vận mười hai phần thực lực, toàn bộ xông đến Hạ Thiên.
“Ta đã sớm bảo các ngươi cùng nhau xông lên một lượt rồi.”
Hạ Thiên chẳng những không hoảng hốt, ngược lại còn cười nhạo: “Bây giờ mới lên thì muộn rồi.”
“Chỉ cần có thể giết được ma chủng ngươi, chẳng có khi nào là muộn cả.”
Âm thanh khàn khàn kia bỗng nhiên vang lên sau lưng Hạ Thiên, tiếp theo là một thanh kiếm đâm vào hậu tâm của hắn.
Những người khác cũng thừa cơ hội đâm Hạ Thiên thành một cái sàng: “Ta không tin ngươi bất tử.”
Âm thanh khàn khàn kia rốt cuộc cũng lộ ra một chút hưng phấn.
Lúc này, giọng của Hạ Thiên bỗng nhiên từ một nơi không xa truyền đến, vẫn là giọng điệu lười nhác như cũ: “Chúc mừng các ngươi, các ngươi đã giết chết ông ta rồi, mà còn chết đến không thể chết hơn.”
Đám người vây công Hạ Thiên sợ hãi cả kinh. Nếu Hạ Thiên không có việc gì, vậy bọn họ đâm trúng là ai?
“Phí, Phí đại trưởng lão? Tại sao lại là ngươi?”
“Cái này… rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Đám người này kinh ngạc không hiểu, hoàn toàn không biết Hạ Thiên chạy đi như thế nào khi bị bọn họ hợp công, lại càng không rõ vì sao đao kiếm của bọn họ lại đâm vào người Phí đại trưởng lão.
Bạn cần đăng nhập để bình luận