Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1778. Ngươi vẫn chưa ăn tối phải không?

“Đều đứng đờ ra đó làm gì, con mẹ nó mau động thủ đi!” Chu Chuẩn gào lên, tuy hắn không biết chiếc đũa trên cổ tay hắn là thế nào, nhưng hắn biết, nhất định phải lập tức khống chế tất cả mọi người, như thế mới có thể bảo đảm chắc chắn kế hoạch tiếp tục được tiến hành.
Nghe thấy tiếng gào thét này, những người khác cuối cùng cũng hành động, nhưng bọn hắn vừa nhúc nhích một chút đã cảm thấy đau đớn dữ dội lũ lượt ập đến, sau đó từng người phát ra tiếng kêu thảm thiết.
“A...”
“Á!”
“Tay của ta... A!”
“Chân của ta... Chân của ta...”
...
Mọi người lần lượt ngã xuống, sau đó, đám người Đoàn Ngọc, Dương Phi lập tức phát hiện, trên người những người này đều có thêm mấy chiếc đũa, một số có đũa trên tay, một số có đũa trên chân, một số có trên cả tay lẫn chân, mà cùng lúc đó, bọn hắn cũng phát hiện trên bàn đã không còn chiếc đũa nào nữa.
“Ngươi, ngươi là ai...” Dương Hoan Hoan nhìn Hạ Thiên, trên mặt tràn đầy kinh hãi.
Vừa rồi, Dương Hoan Hoan tận mắt nhìn thấy trong tay Hạ Thiên có một bó đũa, sau đó bó đũa này biến mất cả rồi, tuy nàng không thấy rõ quá trình, nhưng về cơ bản nàng có thể xác định, chính Hạ Thiên đã cắm những đũa đó xuyên qua tay chân của những người kia.
“Ngươi xấu như vậy, không tư cách để biết ta là ai.” Hạ Thiên lười biếng nói một câu, sau đó thuận tay cầm một cái đĩa đập vào mặt Dương Hoan Hoan, đồng thời lẩm bẩm một mình: “Quá xấu, cho ngươi đi sửa lại mặt này.”
Dương Hoan Hoan kêu thảm thiết một tiếng, ngã ngửa ra sau.
“Ngươi, ngươi...” Chu Chuẩn đột nhiên xoay người muốn chạy.
Hạ Thiên đá vào đũng quần Chu Chuẩn: “Cho tên ngu nhà ngươi đi phẫu thuật lại này, làm thái giám đi.”
Chu Chuẩn kêu thảm thiết một tiếng, trực tiếp ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
“Này, ngươi đừng lười như vậy chứ, đám bên ngoài ngươi tự lo đi.” Hạ Thiên quay đầu nhìn Thạch Thuần, lười biếng nói.
“Cái gì, bạn trai như ngươi chẳng phối hợp gì cả, lại bảo ta đi đánh nhau!” Thạch Thuần bĩu môi: “Hừ, đi thì đi!”
Thạch Thuần lập tức xông ra ngoài, sau đó, mọi người nghe thấy bên ngoài truyền đến những tiếng rên đau đớn thảm thiết.
Một phút sau.
Thạch Thuần quay trở lại.
“Xong rồi!” Thạch Thuần vỗ tay với vẻ mặt thoải mái.
“Này, Thạch Thuần, thật, thật sự xong rồi sao?” Vẻ mặt Dương Phi đờ đẫn.
“Ta đi xem thử.” Đoàn Ngọc nhanh chóng ra ngoài, sau đó chưa đến hai phút, Đoàn Ngọc đã trở lại.
Gật đầu với Dương Phi, Đoàn Ngọc mở miệng nói: “Không sao rồi, mấy tên đó đều bị đánh ngã cả rồi.”
“Ta nói Thạch Thuần này, các ngươi có thể động thủ sớm một chút được không hả?” Vân Chân Chân nhịn không được phàn nàn: “Chúng ta đều bị dọa gần chết, Đoàn Ngọc còn giết một người nữa, tuy nói là phòng vệ chính đáng, nhưng vẫn có chút phiền phức.”
“Không sao, không sao.” Ngược lại Đoàn Ngọc có vẻ bình tĩnh: “Mọi người không sao là tốt rồi.”
“Được rồi, Đoàn Ngọc nói cũng đúng, chúng ta không sao là tốt rồi.” Vân Chân Chân có chút bất đắc dĩ: “Để ta xem thử bây giờ có tín hiệu không, phải báo cảnh sát mới được.”
Vân Chân Chân lấy di động ra, phát hiện tín hiệu di động đã khôi phục, nhanh chóng gọi điện thoại, chuẩn bị báo cảnh sát.
“Này, Chân Chân, trước tiên đừng gọi điện thoại.” Thạch Thuần lại vội vàng ngăn cản, sau đó nhìn về phía Hạ Thiên: “Ngươi gọi người tới xử lý đi, nếu không mấy chiếc đũa gì đó, không dễ giải thích đâu.”
“Ờ, được rồi.” Thật ra Hạ Thiên cảm thấy không sao cả, nhưng hắn muốn tìm người xử lý cũng đơn giản, dù sao gọi một cuộc điện thoại là được.
Lấy di động ra, gọi một cuộc điện thoại, gọi cho bên Thiên Đạo Tổ, Hạ Thiên tùy tiện nói vài câu, sau đó cúp máy.
“Được rồi, đi thôi, bọn hắn sẽ đến xử lý.” Hạ Thiên đứng lên, hắn không thích chờ trong này lắm, ngay cả cơm cũng chưa ăn được, lại còn suýt ăn phải miếng thịt lợn chưa chín nữa.
“Chúng ta có thể trực tiếp đi sao?” Vân Chân Chân nửa tin nửa ngờ.
“Nếu các ngươi không muốn đi cũng có thể ở lại, dù sao ta phải đi rồi.” Hạ Thiên trực tiếp đi ra ngoài.
“Này, nếu không thì ngươi về trước đi, chút nữa ta trở về sau.” Thạch Thuần hét một câu.
“Tùy ngươi.” Hạ Thiên nhanh chóng biến mất ở cửa phòng.
Vân Chân Chân nhất thời hơi sững sờ, qua vài giây, nàng mới nhìn Thạch Thuần: “Này, Thạch đại tiểu thư, bạn trai của ngươi sao đã đi rồi?”
“Mặc kệ hắn đi, hắn là như vậy đấy.” Thạch Thuần bĩu môi: “Chân Chân, Dương Phi, hay là chúng ta đến chỗ khác ăn chút gì đi? Xem chuyện này gây ra bao nhiêu ầm ĩ này.”
“Nhưng ở đây...” Vân Chân Chân còn chưa yên tâm lắm.
“Không sao đâu, Hạ Thiên nói sẽ có người đến xử lý thì sẽ có thôi.” Thạch Thuần vẫn rất yên tâm về chuyện này, lý do nàng không đi cùng Hạ Thiên, thật ra rất đơn giản, nàng cảm thấy anh rể sắc lang này rất có thể sẽ về nhà tìm Triệu Thanh Thanh.
Còn chưa kể, Thạch Thuần đã đoán đúng rồi.
Hạ Thiên quả thật trở về biệt thự, mà bây giờ, trong biệt thự quả nhiên chỉ có Triệu Thanh Thanh.
Nhưng lúc này, Triệu Thanh Thanh vẫn đang ở trong bể bơi, cũng không mặc gì cả, đang bơi ở đó.
“Chà, thân hình quả thật rõ ràng.” Hạ Thiên nhìn một lúc, sau đó lẩm bẩm một mình, thân hình của Triệu Thanh Thanh này đúng là đẹp lên rồi.
“Ơ, sư phụ, sao ngươi về sớm vậy?” Lúc này, Triệu Thanh Thanh cũng nhìn thấy Hạ Thiên, sau đó, nàng đứng dậy đi ra khỏi bể bơi, mở miệng hỏi.
“Thuần Thuần bị bạn học của nàng lừa, suýt chút nữa bị cướp.” Hạ Thiên thuận miệng nói: “Chẳng thú vị gì cả, nên ta trở về, nàng vẫn còn chơi ở đó.”
“Sư phụ, vậy có phải ngươi vẫn chưa ăn tối hay không?” Triệu Thanh Thanh vội vàng hỏi.
“Ăn một chút rồi.” Ánh mắt Hạ Thiên rơi trên người Triệu Thanh Thanh, trong ánh mắt hơi không kìm được. Thân hình này mới nhìn lần đầu thì có vẻ khá đẹp, nhưng dường như càng nhìn càng hấp dẫn người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận