Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3919: Ngươi là đệ nhất soái ca trái đất này

“Ngươi bị nện còn chưa đủ sao?”
Hạ Thiên không chút hoang mang, gương mặt hiện lên sự trào phúng: “Đã như vậy, ta sẽ thành toàn cho ngươi.”
“Hừ, ngươi bớt làm bộ đi.”
Đạo nhân áo bào vàng lưỡi chống đỡ hàm, trong tay không ngừng kết ấn, miệng lẩm bẩm: “Chỉ cần ý niệm của ta không bị dao động, ngươi không có khả năng khu động bảo tháp. Trấn áp hắn cho ta. ’
Quả nhiên, như lời ông ta nói, bảo tháp kia bay đến đỉnh đầu Hạ Thiên, sau đó nặng nề đập xuống.
Bành.
Giống như núi lở, một bóng người bị bảo tháp ép xuống.
Phốc.
Lại một ngụm máu phun ra, đạo nhân áo bào vàng ngã xuống, mắt mở thật to nhìn chằm chằm Hạ Thiên.
“Nghĩ mãi mà không rõ sao?”
Hạ Thiên khẽ vươn tay, thu bảo tháp vào lòng bàn tay, sau đó chậm rãi bước đến trước mặt đạo nhân áo bào vàng: “Cho nên ta mới nói ngươi ngu xuẩn. Chẳng lẽ bây giờ ngươi còn chưa phát hiện được vấn đề nằm ở đâu sao?”
“Ô….”
Đạo nhân áo bào vàng há miệng định nói cái gì đó, nhưng máu lại không ngừng trào ra trong họng, khiến ông ta không thể nói được.
“Ngươi không cần phải nói, ta biết ngươi muốn hỏi cái gì.”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Nhưng tại sao ta lại phải nói cho ngươi biết chứ?”
“Ngươi, ngươi…”
Đạo nhân áo bào vàng miệng phun máu tươi, gào thét với Hạ Thiên: ‘Ta làm quỷ cũng không tha cho ngươi.”
“Vậy ngươi hãy mau đi làm quỷ đi.” Hạ Thiên nói.
Phốc.
Đạo nhân áo bào vàng một lần nữa phun ra một ngụm máu, cả người ầm ầm ngã xuống đất, không còn hơi thở.
“Chết rồi sao?” Hạ Thiên lắc đầu.
Cho dù đã chết, đạo nhân áo bào vàng cũng vẫn mở mắt thật to, hiển nhiên chết không nhắm mắt.
Tuy nhiên, điều này cũng chẳng liên quan đến Hạ Thiên.
Sau khi đạo nhân áo bào vàng chết đi, một sợi thanh khí từ trong ngực của ông ta bay ra, sau đó ngưng kết thành một thiếu nữ áo trắng, bảo tháp vừa lúc ở trong lòng bàn tay nàng ta.
“Ừm, cách của ta nói vẫn tốt hơn.” Thiếu nữ áo trắng nhìn Hạ Thiên, vội tranh công.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Có gì tốt chứ, quá phiền phức. Dựa theo ý của ta, cứ giết chết ông ta là được rồi.”
“Vô dụng thôi.”
Thiếu nữ áo trắng lắc đầu nói với Hạ Thiên: “Mạng của ông ta gắn kết với bảo tháp. Nếu không giải khai mối liên hệ giữa hai bên mà đã giết ông ta, cũng có thể giết được nhưng phải phí một thời gian rất dài.”
Tiếp theo, nàng vừa cười vừa nói: “Giống như bây giờ là được. Ta ở bên kia giải khai Điên Đảo âm Dương Trận, cắt đứt mối liên hệ giữa ông ta và bảo tháp. Ngươi muốn giết ông ta hay làm gì ông ta cũng dễ như trở bàn tay.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Như vậy thì quá nhàm chán.”
“Bây giờ cũng không phải là lúc tìm thú vui.”
Thiếu nữ áo trắng nhăn mặt, lên tiếng nhắc nhở: “Bởi vì nguy cơ đang gần ngay trước mắt, chính ngươi cũng cảm nhận được dị tượng trong khoảng thời gian này.”
Hạ Thiên thuận miệng nói: “Thế không phải những người này làm sao?”
“Bọn họ không có bản lãnh đó.”
Thiếu nữ áo trắng lắc đầu: “Đó chính là thiên địa dị tượng, nguy hiểm to lớn được báo hiệu trước, ví dụ như lưu tinh đụng trái đất, đại hồng thủy gì đó… tất cả đều có báo hiệu.”
“Ngươi muốn nói cái gì thì nói thẳng đi.”
Hạ Thiên không kiên nhẫn ngáp một cái: “Đừng quanh co lòng vòng ở đây nữa.”
Thiếu nữ áo trắng ngừng một hai giây, chỉnh sửa lại mạch suy nghĩ của mình, sau đó nói: “Ta biết ngươi rất lợi hại, nhưng dù sao ngươi cũng chỉ là con người. Mặc dù ngươi tu tiên nhưng ngươi không có cảm giác linh mẫn về thiên địa như chúng ta. Chúng ta là do trời đất sinh ra, có thể cảm nhận được khí tức mà các ngươi không cách nào cảm nhận được. Gần đây, ta cảm thấy trái đất dường như đang sợ cái gì đó, tuyệt đối có chuyện khác biệt bình thường sắp phát sinh. Những người kia nhất định muốn ra ngoài, cho nên mới nghĩ đến việc thống nhất linh mạch trên toàn bộ trái đất.”
“Được rồi, ta không hứng thú nghe ngươi nói nhảm ở đây.”
Hạ Thiên cắt ngang lời thiếu nữ: “Mặc kệ có nguy hiểm gì, nói nhiều cũng vô ích. Đến lúc đó cứ trực tiếp đối mặt là được.”
Thiếu nữ áo trắng không đồng ý với lời nói của Hạ Thiên: “Đã có thể dự báo, đương nhiên là phải nghĩ cách phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.”
“Vậy ngươi có biết nguy hiểm gì không?” Hạ Thiên hỏi.
“Không biết.”
Thiếu nữ áo trắng lắc đầu.
Hạ Thiên im lặng nói: “Thế thì phòng ngừa cái rắm.”
“Nhưng cũng không thể cái gì cũng không làm.”
Thiếu nữ áo trắng tiếp tục thuyết phục.
“Vậy ta giao việc này cho ngươi.” Hạ Thiên khinh thường nói.
“Bản lãnh của ngươi lớn đến như vậy, chẳng lẽ một chút đảm đương cũng không có?”
Thiếu nữ áo trắng trừng mắt nhìn Hạ Thiên.
Hạ Thiên tỏ vẻ việc này không liên quan đến mình: “Tại sao ta lại phải đảm đương? Ta không phải anh hùng, cũng không có hứng thú làm anh hùng. Mấy lời nói nhảm này, về sau không cần thiết phải nói.”
“Nhưng ngươi ít nhất cũng phải lo lắng cho nữ nhân của ngươi chứ.”
Thiếu nữ áo trắng quan sát nhìn Hạ Thiên: “Đại nguy cơ lần này nhất định sẽ lan gần đến các nàng ấy.”
Hạ Thiên nói: “Ta sẽ bảo vệ bọn họ, không cần ngươi quan tâm.”
Ánh mắt thiếu nữ áo trắng sáng lên, cười nói: “Ngươi mạnh như vậy, ai chà, đến lúc đó ngươi cũng bảo vệ ta luôn nhé.”
Hạ Thiên chẳng những không thèm phản ứng đến nàng ấy, mà còn lách mình rời đi.
“Đừng vội, chúng ta thương lượng với nhau một chút nha.”
Thiếu nữ áo trắng lập tức đuổi tới: “Ngươi là đệ nhất soái ca trái đất này, ngươi không gánh trách nhiệm thì ai gánh?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận