Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2551: Truy tìm kho báu

Núi Vũ Công, Phát Vân Giới.
Sở dĩ gọi là Phát Vân Giới, là vì đây là nơi được bao quanh bởi mây mù, tầm nhìn bị hạn chế, lúc ẩn lúc hiện, như là Tiên Giới.
Nơi này bóng râm trải dài, ngăn cách ánh nắng mặt trời, gần như hiếm có người định cư ở đây.
Ngày hôm nay, bỗng có một đội ngũ được trang bị đầy đủ, đang đi lại trong đây.
Sau khi băng qua đồng cỏ bao la như là sóng biển trập trùng, đoàn người đi sâu vào trong tầng tầng lớp lớp dãy núi.
Những người này chính là nhóm Hạ Thiên.
Ngoại trừ Hạ Thiên, Y Tiểu Âm và Triệu Thanh Thanh ra, còn có Thịnh Kỳ Dương của Thánh Thủ Môn, lão giả mặc đường trang Lương Nhất Đỉnh, đại sư phong thủy Chu Huyền Kính, cùng với trợ thủ hoặc là vệ sĩ mà mỗi người bọn họ mang theo.
Ba tiếng trước, bọn họ vẫn còn mâu thuẫn và cãi cọ, đang dự tính sau khi xong chuyện thì nên chia chiến lợi phẩm như thế nào, kết quả là bị Hạ Thiên đâm một châm, từng người đều trở nên thành thật với nhau hơn.
Hạ Thiên chưa hề biến bọn họ trở thành con rối thuần túy hay là đồ đần, chỉ là để bọn họ ngoan ngoãn nghe lời, đi trước dẫn đường mà thôi.
"Còn bao lâu nữa?" Chu Huyền Kính là người đầu tiên kiệt sức, tố chất thân thể còn không bằng lão giả mặc đường trang, thở hổn hển hỏi.
Thịnh Kỳ Dương đáp lại: "Tiến về phía trước thêm một xíu là đến lối vào."
"Thế thì nghỉ, nghỉ một lát đã." Chu Huyền Kính nhấc ngón tay chỉ sắc trời, "Bây giờ còn sớm chán, lối vào nhất định phải dựa theo ánh trăng mới có thể mở ra, đi sớm cũng chả có tác dụng gì."
Thịnh Kỳ Dương không nói gì, chỉ là nhìn Y Tiểu m, hiện tại bọn hắn đều không có quyền nói chuyện, làm chuyện gì cũng đều phải nghe theo Y Tiểu m.
"Vậy thì nghỉ ngơi nửa tiếng đi." Y Tiểu Âm nhàn nhạt nói.
Ngoại trừ Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh, những người khác như thể trút được gánh nặng, đồng loạt đặt mông ngồi xuống ngay tại chỗ.
Mặc dù thể lực của bọn họ tốt hơn Chu Huyền Kính rất nhiều, nhưng mà đi liền một mạch ba tiếng đồng hồ trong núi, cũng mệt muốn chết.
Lúc nghỉ ngơi, Chu Huyền Kính lặng lẽ lại ngồi gần Thịnh Kỳ Dương, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu tử đó rốt cuộc có lai lịch gì?"
"Ta cũng không rõ lắm." Thịnh Kỳ Dương lắc đầu, "Ta tiếp xúc với Bàng giáo sư cũng không nhiều, chắc là cao thủ mà nàng mời tới từ đâu đó, dù sao mười năm trước nàng suýt chút nữa đã bị người ta hại chết ở trong mộ."
Lão giả mặc đường trang cũng rên nhẹ một tiếng: "Ta lại cảm thấy lão thái bà này rõ ràng là muốn một mình nuốt trọn kho báu trong mộ cổ, hiện tại chúng ta còn có tí tác dụng, chờ tới lúc tìm được kho báu, nàng sẽ giết chết chúng ta bất kì lúc nào."
"Hẳn là sẽ không." Thịnh Kỳ Dương có chút bán tín bán nghi, thấp giọng nói: "Tuy Bàng giáo sư làm việc không theo lẽ thường, nhưng nàng cũng chưa đến mức dám giết chết chúng ta, chúng ta cũng không phải là không có sơ hở của nàng. Nếu như thật sự muốn động thủ, thì nàng chưa chắc chiếm được tiện nghi gì."
"Ngươi quá ngây thơ." Lão giả mặc đường trang trực tiếp khịt mũi coi thường những gì mà Thịnh Kỳ Dương nói, thậm chí xem thường chỉ số thông minh của hắn: "Lấy tính tình của Bàng lão thái bà, nếu nàng ta đã dự định ăn trọn một mình, thì nhược điểm mà ngươi nắm được sẽ chẳng có ích gì."
Chu Huyền Kính vò đầu: "Vậy tính sao bây giờ? Lẽ nào thật sự phải giúp không công cho nàng?"
"Hừ!" Thịnh Kỳ Dương hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Nếu không phải bị người khác khống chế, Thịnh mỗ thà chết cũng sẽ không luồn cúi, châm pháp của tiểu tử kia quả thật là quỷ dị."
Lão giả mặc đường trang lại thở dài thật sâu: "Đúng thật là không nghĩ rằng tiểu tử trông như học sinh kia, vậy mà lại có châm pháp thần diệu đến thế. Vừa có thể khiến chúng ta ngoan ngoãn nghe lời, vừa không hạn chế toàn bộ suy nghĩ, lời nói và hành động của chúng ta, thật sự là đáng sợ."
"Ngươi nói như thế, làm ta nhớ đến một người." Chu Huyền Kính bỗng nhiên sửng sốt một chút, nhỏ giọng nói: "Các ngươi có nhớ mười hai năm trước, có một người được xưng là thần y số một thiên hạ, khuấy đảo Đế Đô long trời lở đất, ngay cả Lý gia còn bị tiêu diệt, châm pháp của hắn cũng thần kỳ như vậy!"
"Chờ đã, đừng bảo ngươi muốn nói hắn là... Người đó nha." Trong đầu lão giả mặc đường trang lóe lên một ý nghĩ đáng sợ, tiếp đó lại đột nhiên lắc đầu: "Người kia đã mười mấy năm chưa xuất hiện, không biết là chết, hay là như thế nào. Chưa kể, tuổi tác cũng không giống, người kia ít nhất đã hơn ba mươi, mà tiểu tử trước mắt cùng lắm là khoảng hai mươi tuổi hơn."
"Không phải là người kia thì tốt rồi." Chu Huyền Kính thầm thở phào nhẹ nhõm, có đôi chút sợ hãi.
Thịnh Kỳ Dương hơi ngoài ý muốn, nói: "Chu tiên sinh, ngươi có vẻ cực kì e ngại người kia thì phải, lẽ nào từng có ân oán gì với hắn à?"
"n oán?" Chu Huyền Kính lắc đầu không ngớt, cười khổ nói: "Hạng người như ta sao có thể có ân oán gì với hắn chứ, chẳng qua là mười năm trước ta cho một bang phái tên là Thất Huynh Đệ Hội làm một việc, kết quả là không biết như thế nào mà bang phái kia lại chọc phải người đó, cao tầng trong bang phái tử trạng cực thảm, khiến ta gặp ác mộng mấy năm liền."
"Vậy coi như là mạng ngươi lớn." Lão giả mặc đường trang rên nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: "Người kia nổi danh có thù tất báo, chưa có chém tận giết tuyệt tất cả người trong bang phái các ngươi, đã là khoan dung độ lượng lắm rồi. Ngươi thử tưởng tượng Lý gia xem, chà chà."
Thịnh Kỳ Dương cảm nhân được ánh mắt của đám Hạ Thiên hình như đang tiến lại gần đây, lạnh sống lưng một cách khó hiểu, nói: "Đừng thảo luận chủ đề này nữa, chúng ta tụ họp hơi lâu rồi, sẽ khiến bọn họ hoài nghi. Có chuyện gì, thì cứ đến hang động trong mộ cổ rồi nói sau."
"Ta muốn uống nước lạnh, ngươi đang đùa ta đấy à." Chu Huyền Kính bỗng nhiên thét to một tiếng, đẩy Thịnh Kỳ Dương ra.
"Thích uống không, ngươi nghĩ ngươi là ai, bổn chưởng môn còn chưa được hầu hạ!" Thịnh Kỳ Dương cũng phối hợp, hùng hùng hổ hổ đôi lời, liền rời đi.
Lão giả mặc đường trang thấy thế đành phải thở dài thật sâu, chỉ số thông minh của hai tên đồng đội này đã xuống tới số âm rồi, đoán chừng là không thể trông cậy vào bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận