Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3489: Người kia tên Hạ Thiên

Ánh mắt lão hòa thượng mày trắng lập tức sáng lên, nhưng rất nhanh đã che giấu xuống: “Lão nạp đã là người gần đất xa trời, cũng đã sớm khám phá xong hồng trần. Cho dù sống thêm ba mươi năm nữa cũng chỉ là thanh đăng cổ Phật, cơm rau dưa mà thôi.”
“Cộng thêm một bình Trường Xuân Đan nữa.” Nhiếp Hồng Phi nghiến răng, đặt thêm thẻ đánh bạc: “Ngoài ra, ta sẽ cung cấp thêm hai đồng tử thanh tịnh phụng dưỡng cuộc sống ăn uống thường ngày cho ngài.”
“Thôi thôi.” Lão hòa thượng mày trắng khá hài lòng với những điều kiện được đưa ra, nhưng vẫn không chịu đồng ý: “Có thể đưa ra vốn liếng như thế, xem ra vấn đề thực sự khó giải quyết, chỉ sợ lão hòa thượng khô tọa trong chùa mấy chục năm như ta cũng không có cách nào.”
“Có thể làm thỏa đáng việc này, ngoại trừ ngài thì chỉ có Tứ thúc ở vườn trà mà thôi.” Nhiếp Hồng Phi làm như vô tình nhắc nhở: “Hay là ngài hy vọng ta đi cầu lão đạo sĩ lôi thôi kia ra tay?”
Lão hòa thượng mày trắng bỗng nhiên nheo mắt, yên lặng nhìn Nhiếp Hồng Phi: “Lão đạo tặc kia còn chưa chết sao?”
“Có người mấy ngày trước còn nhìn thấy ông ấy đang phơi giày trên đá mà ngủ.” Nhiếp Hồng Phi mỉm cười nói.
“Hừ, lão già đó ngược lại sống lâu đấy.” Lão hòa thượng mày trắng nhịn không được mắng một câu, nhưng rồi lập tức cảm thấy không ổn, vội hô to Phật hiệu: “A Di Đà Phật, tội quá tội quá, lão nạp lại phạm vào sân giới rồi.”
Nhiếp Hồng Phi lập tức nói: “Điều này nói rõ Tam thúc ngài sống thật, không câu nệ tiểu tiết. Phật pháp vốn ở trong lòng, vạn sự không cấm kỵ.”
“Ngươi ngược lại có chút Phật tính đấy.” Lão hòa thượng mày trắng cười khẽ, một lần nữa vào chính đề: “Nói đi, tiểu tử Nhiếp Vân Thiên muốn ta giúp hắn ta làm cái gì?”
Nhiếp Vân Thiên chính là gia chủ Nhiếp gia, cha của Nhiếp Trường Thắng, gia gia của Nhiếp Tiểu Lý.
“Gia chủ muốn Tam thúc đối phó một người.” Nhiếp Hồng Phi dừng lại hai ba giây, sau đó nói tiếp: “Có lẽ sẽ đợi thêm một hai ngày nữa, để ông ấy mời thêm một vị cao nhân.”
Lão hòa thượng mày trắng có vẻ không cao hứng, lạnh lùng nói: “Nghĩ không ra hắn ta lại coi trọng ta như vậy. Không biết hắn ta đã chọc phải ai nữa. Lão nạp cũng chỉ có thể kéo dài thời gian mà thôi.”
“Không phải gia chủ chọc người kia, mà là Nhiếp Tiểu Lý dẫn người kia đến Nhiếp gia, xung đột đại khái không thể tránh né, cho nên phải chuẩn bị từ sớm.” Nhiếp Hồng Phi cẩn thận tìm từ “Người kia khá lợi hại. Cao thủ bại trong tay hắn vô số kể, thậm chí còn có lời đồn hắn đã chạm đến cảnh giới Thần.”
“Đúng là nói hươu nói vượn.” Lão hòa thượng mày trắng khịt mũi coi thường: “Chúng sinh ngu xuẩn. Chỉ cần là người có chút bản lãnh, thần trong mấy lời đồn nhảm chỉ là hoang đường. Người kia là ai, ngươi nói nghe một chút đi.”
“Người kia tên Hạ Thiên.” Nhiếp Hồng Phi nhẹ giọng nói: “Nghe nói là một thần y, võ công lại cao cường, hơn phân nửa là tu tiên giả, cảnh giới đại khái trên Kim Đan Kỳ. Còn nữa, sư phụ của hắn chính là Trương Minh Đà.”
Lão hòa thường mày trắng bỗng dưng trừng mắt: “Ngươi nói ai?”
“Quỷ Y Trương Minh Đà.” Nhiếp Hồng Phi giải thích: “Đây là vị thần y nổi tiếng mấy chục năm về trước, nhưng bởi vì châm pháp quỷ thần khó lường, lại xuất thân từ Quỷ Y Môn, cho nên được người ta gọi là Quỷ Y.”
“Ta biết.” Lão hòa thường mày trắng cắn răng, lạnh giọng nói: “Năm đó, nếu không phải Trương Minh Đà làm loạn, chức hội trưởng tộc lão đã là của ta. Ta cần chi phải khô tọa trên núi không xuống núi được.”
Nhiếp Hồng Phi không biết chuyện ở đây, nhưng chó ngáp phải rùi không cần hắn ta phải tận tình khuyên bảo.
“Tốt, nếu là đồ đệ của Trương Minh Đà, hắn chắc chắn sẽ phải chết.” Lão hòa thượng mày trắng nổi nóng, quát to: “Minh Cát, Minh Khổ, mau ra đây cho ta.”
Hai hòa thượng thanh niên cơ thể cường tráng đẩy cửa bước vào, cung kính trả lời: “Phương trượng gọi chúng ta có chuyện gì?”
“Bây giờ các ngươi xuống núi giết một người cho ta.” Lão hòa thượng mày trắng ra lệnh, sau đó quay sang nói với Nhiếp Hồng Phi: “Có ảnh của tiểu tử kia hay không?”
“Có.” Nhiếp Hồng Phi gật đầu. Hắn ta lấy ra điện thoại, tìm tấm ảnh đưa cho lão hòa thượng mày trắng: “Đây là ảnh chụp lén. Ngoại trừ mẹ con Nhiếp Tiểu Lý, ba người đi theo là Hạ Thiên, Ninh Nhụy Nhụy và Ninh Thụy Thần.”
Lão hòa thượng mày trắng hỏi: “Hai người bên trên là họ Ninh?”
“Theo điều tra, hẳn là cháu trai cháu gái của Ninh Vọng Hải.” Nhiếp Hồng Phi đáp.
“Rất tốt, lại là một lão già đáng chết.” Lão hòa thượng mày trắng dường như cũng có thù hận với Ninh Vọng Hải: “Các ngươi mang theo mấy sư đệ lót chữ Quang xuống núi, giết chết mấy người này… Không, là bắt sống, sau đó mang về chùa.”
“Vâng, phương trượng.” Hai hòa thượng thanh niên lập tức lĩnh mệnh rời đi.
“Tiểu bối xin phép cáo từ.”
Nhiếp Hồng Phi cảm thấy yên tâm hơn một chút. Hắn ta cho rằng việc này xem như ổn. Cho dù bọn họ đánh không lại Hạ Thiên, cũng có thể kéo dài cho đến khi gia chủ quay về.
“Khoan đã.” Lão hòa thượng mày trắng lên tiếng gọi Nhiếp Hồng Phi đang định rời đi.
“Ừm, tam… Phương trượng còn có dặn dò gì khác sao?” Nhiếp Hồng Phi hiếu kỳ hỏi.
Lão hòa thượng mày trắng cau mày hỏi: “Vườn trà các ngươi có phải xảy ra chuyện hay không?”
“Vườn trà? Ở Vân Hương u cốc sao?” Nhiếp Hồng Phi lập tức lắc đầu: “Đương nhiên là không rồi. Đây chính là mệnh căn tử của toàn bộ Nhiếp gia, ai dám gây sự ở đó chứ.”
“Vậy là có rồi.” Lão hòa thượng mày trắng là người già thành tinh, làm sao nghe không hiểu ý tại ngôn ngoại của Nhiếp Hồng Phi: “Rốt cuộc là Nhiếp Vân Thiên muốn làm gì? Làm gia chủ còn chưa đủ sao? Làm hội trưởng tộc lão cũng còn chưa thỏa mãn, chẳng lẽ hắn ta muốn làm thổ hoàng đế luôn à?”
Nhiếp Hồng Phi gượng cười: “Ha ha, phương trượng đúng là biết nói đùa.”
“Hay là…” Ánh mắt lão hòa thượng mày trắng nheo lại, càng thêm sắc bén: “Hắn ta đã mở cái giếng kia, muốn trường sinh bất lão?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận