Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2839: Có thể gọi ta là Mộng Mộng đại tiên nữ (01)

Liễu Mộng đưa mắt nhìn chung quanh, chống nạnh khó chịu mắng to: “Cái tên ngu ngốc nào đang nói chuyện, mau đứng ra cho ta.”
“Ngươi không phải tìm quỷ sao? Ta chính là quỷ, lại còn là quỷ ăn thịt người.” âm thanh sắc nhọn lại cười một tràng cười quái dị: “Tiểu cô nương, bổn quỷ khuyên ngươi nên sớm biến khỏi Vạn Quỷ quật. Nếu không, người như ngươi không đủ cho ta ăn một bữa no.”
“Quỷ ăn thịt người?” Ánh mắt Liễu Mộng sáng lên, lập tức mỉm cười: “Thật hay giả vậy? Ngươi ăn cho ta xem một chút.”
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy tiếng sột soạt cách đó không xa, bốn cái bóng xuất hiện.
“Nàng ta bảo chúng ta ăn thịt người, có muốn ăn hay không?” Quỷ trán khắc số một hỏi.
“Đương nhiên ăn rồi, ăn luôn cả hai càng tốt.” Quỷ khắc số hai gật đầu.
“Nhưng các nàng đẹp quá, thật sự không nỡ ăn.” Quỷ khắc số ba lại lắc đầu.
“Khoan đã, chúng ta là quỷ không sai, nhưng chúng ta trở thành quỷ ăn thịt người từ lúc nào?” Quỷ khắc số bốn nghiêng đầu hỏi ba quỷ kia.
Không chờ bọn họ thương lượng xong, Liễu Mộng đã phát hiện chỗ ân thân của bọn chúng, lập tức thuấn di đến. Nàng phát hiện đầu bọn chúng rất nhỏ, không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn: “Này, ta tìm được các ngươi rồi, bốn… tiểu quỷ?”
Bốn cái bóng xác thực đều là quỷ, nhưng hình thể chỉ lớn bằng ngón cái của người bình thường. Trên đầu mọc hai sừng trâu trong suốt màu đỏ, tay còn cầm cái nĩa tỉ lệ với thân hình.
Nhìn thấy Liễu Mộng bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, bốn tiểu quỷ thiếu chút nữa bị dọa đến hồn phi phách tán, lập tức chạy tán loạn bốn phía.
Đáng tiếc, bọn chúng làm sao cũng không thoát khỏi ma trảo của Liễu Mộng.
“A, đáng yêu quá, trên trán còn có số lượng?” Liễu Mộng vung tay lên, nắm chặt bốn tiểu quỷ trong tay: “Các ngươi là quỷ thật sao?”
Tiểu quỷ số một sửng sốt, quay đầu nhìn ba tiểu quỷ khác: “Nàng hỏi chúng ta có phải quỷ hay không, chúng ta có cần trả lời không?”
“Chúng ta đương nhiên là quỷ, ngươi mau thả chúng ta ra.” Tiểu quỷ số hai tức giận rống lên với Liễu Mộng.
Tiểu quỷ số ba lắc đầu, cực lực phủ nhận: “Chúng ta không phải quỷ, chúng ta chỉ là tinh linh trong núi.”
“Sợ cái gì chứ? Chúng ta chính là quỷ, quỷ canh cổng Vạn Quỷ quật.” Tiểu quỷ số bốn lớn mật thừa nhận, nhưng rất nhanh lại mờ mịt: “Nhưng nơi này không có cửa, vậy chúng ta là quỷ gì?”
“Ha ha ha, Vân Mạn, ngươi qua đây nhìn đi, đám tiểu quy này rất thú vị.” Liễu Mộng nắm bốn tiểu quỷ xông đến lắc lắc xe ngựa Liễu Vân Mạn.
Liễu Vân Mạn đã thành thói quen với tính ham chơi của vị cô cô này, cảnh giác nhìn chung quanh: “Ngươi nên quay về đi, nơi này cũng không phải chỗ chơi đùa.”
“Ta không có chơi đùa.” Liễu Mộng nghiêm túc nói: “Ngươi không thấy ta bắt được bốn tên tiểu quỷ sao, vừa lúc có thể hỏi bọn chúng một số tình huống. Ngươi thấy ta thông minh không? Không biết trong rừng còn thứ gì chơi vui nữa không?”
“Đừng đùa nữa, chúng ta còn chuyện chính cần làm.” Liễu Vân Mạn đau đầu cau mày: “Nếu ngươi không nghe lời, ta trở về sẽ méc với Nguyệt tỷ tỷ và Cơ tỷ tỷ.”
“Được rồi.” Liễu Mộng nhếch miệng, không cam lòng, nhưng nàng rất kính sợ Nguyệt Thanh Nhã và Cơ Thanh Ảnh. Một người kính, một người sợ. Nguyệt Thanh Nhã là xuân phong hóa vũ, cho nên Liễu Mộng mới sinh lòng kính yêu, còn Cơ Thanh Ảnh trực tiếp thu phục nàng, khiến nàng sinh lòng sợ hãi.
Tính tình Liễu Mộng vẫn cứ trẻ con như cũ, có tính ham chơi nhưng đồng thời vẫn rất biết nghe lời.
Sau khi lên xe ngựa, Liễu Mộng rất nhanh quét sạch cảm xúc khó chịu vừa rồi, mở lòng bàn tay ra trước mặt Liễu Vân Mạn, lộ ra bốn con tiểu quỷ bắt được: “Vân Mạn, ngươi nhìn đi, bốn con tiểu quỷ này rất đáng yêu.”
“Hình như bọn chúng là tinh linh canh cổng độc nhất vô nhị của Vạn Quỷ quật.” Trước khi đến đây, Liễu Vân Mạn đã nhận được một quyển đồ giám liên quan đến Vạn Quỷ quật. Nàng đã cẩn thận đọc qua, chỉ nhìn một chút là nhận ra ngay.
“Thật sao?” Liễu Mộng thả bốn tiểu quỷ xuống lòng bàn tay Liễu Vân Mạn, sau đó lật quyển đồ giám kia.
Tiểu quỷ số một nói: “Bọn họ nhận ra chúng ta, chúng ta có nên thừa nhận hay không?”
Tiểu quỷ số hai cẩn thận hơn: “Chúng ta còn chưa biết bọn họ là địch hay bạn, tốt nhất là nên tùy cơ ứng biến.”
Tiểu quỷ số ba lắc đầu: “Đại vương đã nói qua, tuyệt đối không được tiết lộ bất kỳ tin tức gì với người xa lạ. Đánh chết cũng không được nói.”
Tiểu quỷ số bốn không khỏi lo lắng: “Nhưng chẳng may bọn họ đánh chết chúng ta thì sao?”
“Ha ha ha, ngươi nghe không, bọn chúng thật đáng yêu.” Liễu Mộng nghe được đám tiểu quỷ nói chuyện, tiện tay ném đồ giám sang một bên, phình bụng cười to: “Ta muốn mang bọn chúng về Thần Tiên đảo để nuôi dưỡng. Bọn chúng chơi rất vui.”
“Ngươi nên từ bỏ ý niệm này đi.” Mặc dù Liễu Vân Mạn cũng cảm thấy bốn tên tiểu quỷ có chút thú vị nhưng nàng vẫn nhắc nhở: “Bọn chúng là tinh linh địa sinh, nếu rời khỏi khu vực này, bọn chúng sẽ chết ngay lập tức, ngươi không muốn nhìn bọn chúng chết đi chứ?”
“Ta mặc kệ, tóm lại ta muốn dẫn bọn chúng đến Thần Tiên đảo.” Liễu Mộng cau mày, mất hứng nói: “Ngươi nhất định phải nghĩ cách, nếu không, ta không quay về đâu.”
Liễu Vân Mạn bó tay: “Chúng ta vừa mới đến đây, ngươi đã nghĩ đến việc quay về. Nếu chẳng may chúng ta gặp nguy hiểm, chúng ta còn sống hay không mới là vấn đề.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận