Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4020: Hai người lên giải quyết đi

“Y Nhân, tránh ra.”
Tô Bối Bối kêu một tiếng, đồng thời kéo Thạch Thuần nhún người nhảy lên, bay đến giữa không trung, tránh được một búa này.
Phản ứng của Lam Y Nhân cũng rất nhanh. Một giây trước khi lưỡi búa bổ xuống, nàng đã tránh được.
“Kẻ tự tiện xông vào nhất định phải chết.”
Lại một tiếng quát khẽ, chiếc búa khổng lồ linh hoạt di chuyển, hướng về phía Tô Bối Bối mà nện xuống.
“Đúng là đáng ghét.”
Tô Bối Bối hơi nổi nóng, một cước đạp tới.
Bành.
Một cước đạp trúng lưỡi búa, phát ra tiếng vang rền đinh tai nhức óc, đẩy lưỡi búa ra.
Một tiếng rên không biết nơi nào vang lên, tiếp theo lưỡi búa biến mất trong sương mù màu trắng dày đặc.
“Hai người không sao chứ?”
Tô Bối Bối rơi xuống tiên đài, quay đầu hỏi Thạch Thuần và Lam Y Nhân.
Thạch Thuần đi theo sau lưng Tô Bối Bối, sau đó lắc đầu.
“Không
Lam Y Nhân lên tiếng đáp lại, nhưng vẫn hỏi một câu: “Tuy nhiên, đó là thứ gì vậy?”
Tô Bối Bối cau mày, vẻ mặt ngưng trọng: “Đoán chừng cính là nguy hiểm mà Dạ Ngọc Mị đã nói. Về phần nó là cái gì thì mặc kệ nó.”
“Đúng, dám kiếm chuyện với chúng ta, xử lý hắn ta xong rồi nói.”
Thạch Thuần cũng có chút khó chịu.
Lam Y Nhân gật đầu: “Nhưng chúng ta vẫn còn chưa rõ chỉnh thể của hắn ta, cũng không biết hắn ta núp ở đâu. Chúng dẫn hắn ta ra trước rồi nói.”
“Để ta.”
Thạch Thuần lên tiếng.
“Đừng.” Tô Bối Bối vừa định ngăn cản nhưng Thạch Thuần đã bay ra ngoài, đành phải dặn dò một câu: “Cẩn thận.”
Tiên đài vẫn còn đang chậm rãi hạ xuống, tầm mắt vẫn chưa nhìn thấy rõ.
Thạch Thuần lướt vào bên trong đám sương trắng dày đặc, vận Phiếu Miểu Bộ còn chưa thuần thục di chuyển giữa không trung, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm đằng trước.
Phù.
Bỗng dưng, nàng bắt được một tiếng xé gió đằng trước bên trái, trong lòng không khỏi run lên.
Thân hình Thạch Thuần di chuyển, xoay người, đạp không mượn lực sửa lại phương hướng.
Một giây nàng vừa đổi hướng, chỉ thấy một cái búa to xé rách sương mù vỗ vào vị trí vừa rồi của nàng.
Lúc này, Thạch Thuần mượn cơ hội nhảy lên cán búa, thuận theo cán búa lướt lên trên.
“Sâu kiến! Ăn ta một chưởng.”
Lại quát to một tiếng, chỉ thấy một bàn tay cực kỳ lớn đập về phía Thạch Thuần.
Thạch Thuần ngẩng đầu nhìn lướt qua, vẻ mặt khinh thường, vận linh khí nghênh quyền đánh về phía cự chưởng.
“Tới thì tới, ta sợ ngươi sao.”
Một quyền này, ngược lại có mấy phần cái bóng của Hạ Thiên.
Hoặc có thể nói, Thạch Thuần nha đầu đã học theo Hạ Thiên.
Choảng!
Nắm đấm của Thạch Thuần đụng phải đầu ngón giữa, cắt đứt một đoạn đốt tay của đối phương.
“A!”
Trong sương mù dày đặc vang lên tiếng hét thảm.
Tiếp theo là tiếng gào thét vô cùng phẫn nộ: “Ngươi dám tổn thương ta, tội đáng chết vạn lần.”
Thạch Thuần cười hì hì. Mặc dù nàng vẫn chưa nhìn thấy hình dáng của đối phương nhưng cũng không ảnh hưởng vẻ mặt khinh bỉ của nàng: “Ngốc đại cá tử, ngươi chỉ có chút bản lãnh này thôi sao?”
“Muốn chết?”
Chỉ thấy lưỡi búa vung mạnh lên nhưng bất luận là tốc độ hay sức mạnh đều tăng lên không chỉ một cấp độ.
“Cái gì?”
Thạch Thuần sợ hãi cả kinh, lập tức rút lui, một lưỡi đao gió vừa vặn sượt qua góc áo của nàng.
“Đến đi, đồ ngốc, đối với ta ngươi chính là phế vật.”
Thạch Thuần nhanh chóng triệt thoái về phía sau, lại còn trào phúng: “Ngay cả quần áo của ta cũng không đụng đến được, lại còn muốn giết người. Ngươi đừng làm trò cười nữa.”
“Tức chết ta.”
Âm thanh bên trong sương mù dày đặc càng thêm phẫn nộ, rống to: “Ta muốn chém ngươi thành muôn mảnh. Tật Phong Cuồng Phủ.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy cái búa to giống như con quay hối hả xoay tròn.
Khi xoay tròn, đồng thời còn chém ra vô số lưỡi đao gió, phách trảm bốn phương tám hướng.
“Bối Bối tỷ, người ta đã dẫn đến rồi. Hai người chuẩn bị xong chưa?”
Thạch Thuần lui về tiên đài, cười nói: “Đừng lãng phí cố gắng của ta chứ.”
Tô Bối Bối thản nhiên trả lời: “Đương nhiên là chuẩn bị xong rồi.”
“Đối phó với loại địch nhân không biết này, tốt nhất là một kích tất sát.”
Lam Y Nhân lấy ra một sợi dây cực nhỏ, vừa dai vừa mềm, cười nói: “Hy vọng vật mà Dạ tỷ tỷ cho ta cũng lợi hại giống như nàng ấy đã nói.”
“Hẳn là rất lợi hại.”
Thạch Thuần gật đầu: “Ta có nghe Nhụy Nhụy tỷ nhắc qua, hình như là dây gì đó của Xích Nguyệt ma tộc, sau đó đã được Dạ tỷ tỷ cải tiến lại. Dạ tỷ tỷ lão tu tiên giả, nhất định lợi hại hơn chúng ta vô số lần.”
Tô Bối Bối nhắc nhở: “Chú ý, có người đến.”
Thạch Thuần và Lam Y Nhân vội tập trung tinh thần, riêng phần mình canh giữ một bên tiên đài, lặng lẽ nhìn cự phủ đang xoay tròn từ đằng xa trảm đến.
Tuy nhiên, cự phủ vẫn còn ở đằng sau, lưỡi đao gió đến trước.
Vô số lưỡi đao gió trảm qua ba người Tô Bối Bối. Tiếng xé gió như tiếng gào thét, quả thật có chút dọa người.
Tu vi của ba người Tô Bối Bối không cao lắm, kinh nghiệm thực chiến cũng không nhiều, cũng may tố chất tâm lý cực mạnh, cũng không bị loại khí thế này hù dọa.
“Tật phong cuồng phủ chi quy khư phá.”
Trong sương mù dày đặc vang lên tiếng quát to. Tiếp theo, cự phu luân chuyển đến cực hạn, sức mạnh cũng đạt đến trạng thái không cách nào hình dung.
Khí thế kinh người giống như muốn chém đứt cả vùng.
“Chết đi.”
Chiếc búa giống như ngọn núi vung mạnh xuống, nhưng vừa chém được một nửa bỗng nhiên kẹp lại.
“Sao?”
Trong sương mù dày đặc vang lên tiếng kinh nghi, hiển nhiên hắn ta không biết chuyện gì đã xảy ra.
Cự phủ liều mạng lôi kéo, đáng tiếc đã bị Lam Y Nhân và Tô Bối Bối dùng sợi tơ cuốn lấy.
Càng giãy dụa lại càng quấn chặt.
“Tốt.”
Gương mặt Tô Bối Bối hiện lên nụ cười đắc ý: “Đã quấn dây xong, hai người lên giải quyết hắn ta đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận