Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4034: Để ta tiễn ngươi lên đường

“Hạ, Hạ Thiên?”
Cẩu tiên sinh sợ hãi cả kinh, quay sang nhìn Hạ Thiên, gương mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Tại sao ngươi lại ở đây?”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ngươi nói sao?”
“Chẳng lẽ ngươi đã phát hiện mưu kế của ta?”
Tâm niệm Cẩu tiên sinh thay đổi thật nhanh, tiếp theo lại lắc đầu: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào. Ta không hề lộ ra bất kỳ sơ hở nào, thậm chí ta còn chưa phát ra hậu chiêu nữa mà.”
“Ngươi ngu hay là ngươi bị điếc?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Vừa rồi ta đã nói, ngươi cười quá lớn tiếng.”
Cẩu tiên sinh vẫn không hiểu: “Có ý gì?”
“Thì chính là ý ngoài mặt đấy.”
Tô Mộng Lệ cũng đột nhiên xuất hiện trước người Hạ Thiên, có chút khinh thường nói: “Ngươi tưởng mình trí kế vô song, nắm hết mọi thứ trong lòng bàn tay sao?”
“Chẳng lẽ có người bán đứng ta?”
Lông mày Cẩu tiên sinh ngưng lại, trong đầu không tự giác bắt đầu suy nghĩ.
Tô Mộng Lệ thản nhiên nói: “Cũng không tính là bán. Trên đường ta đến Thượng Quan gia, gặp phải hai tên ma vật lén lút khiêng người vào trong hậu viện, vì thế ta đã thuận tay giải quyết hai tên ma vật kia.”
Cẩu tiên sinh nhanh chóng hiểu ra, lạnh lùng nói: “Thì ra là thế, cho nên Cát tiên cô đã bán đứng ta.”
“Cát tiên cô? Không biết.”
Tô Mộng Lệ khẽ cười một tiếng: “Ta chẳng có hứng thú để hỏi. Sau khi biết được nàng ta là giả mạo, ta đã giết luôn cùng với hai người kia.”
“Hừ, nếu không phải nàng ta bán đứng ta, tại sao các ngươi lại biết ta ở đây.”
Cẩu tiên sinh hiển nhiên không thể nào tin được Tô Mộng Lệ.
“Ngươi nghe không hiểu tiếng người à.”
Hạ Thiên thở dài một tiếng, một quyền đánh xuyên qua Cẩu tiên sinh.
Con ngươi Cẩu tiên sinh ngưng lại, trong lòng không dám có chút chủ quan, lập tức né tránh.
Ưu điểm của ông ta là trí kế vô song, cũng không phải đánh nhau với người khác. Cho nên ông ta không dám đối cứng với Hạ Thiên.
Tuy nhiên, ông ta cũng không sợ.
Đối với Hạ Thiên, ông ta đã từng có nghiên cứu, biết được một số bản lãnh của hắn, do đó ông ta đã sớm có chuẩn bị. Ông ta có lòng tin ứng phó được một hai.
“Muốn chạy trốn?”
Tô Mộng Lệ nhạy bén phát hiện được ánh mắt Cẩu tiên sinh thay đổi, hơi vung tay, mấy vệt trắng sáng bay ra ngoài, trực tiếp định trụ tứ chi đối phương.
Cẩu tiên sinh trong nháy mắt không thể động đậy, sắc mặt lạnh lẽo: “Tô cung chủ, ngươi làm vậy là có ý gì? A…”
Lời còn chưa nói hết, nắm đấm của Hạ Thiên đã đuổi tới, nặng nề đập vào lồng ngực của ông ta.
Chỉ là lần này, Cẩu tiên sinh cảm thấy xương cốt toàn thân của mình, cùng với lục phủ ngũ tạng giống như bị đánh nổ, há miệng phun ra một ngụm máu.
“Hạ, Hạ Thiên, ngươi chờ một chút… đừng ra tay nữa.”
Cẩu tiên sinh vội vàng kêu Hạ Thiên dừng lại, cầu xin tha thứ: “Có chuyện gì thì từ từ nói.”
“Ta chẳng có hứng thú nói nhảm với ngươi.”
Hạ Thiên nhếch miệng, nắm chặt nắm đấm, một quyền đánh qua.
Lần này, hắn đấm vào mặt Cẩu tiên sinh, mũi của ông ta lập tức sụp xuống, không còn hình người.
Cẩu tiên sinh phun ra một ngụm máu, bên trong còn kèm theo xương vỡ: “Đừng đánh nữa. Ngươi, ngươi muốn biết cái gì, chỉ cần ngươi hỏi, cái gì ta cũng sẽ nói cho ngươi biết.”
Bành.
Hạ Thiên cũng không trả lời, lại một quyền đánh xuống.
Bốp.
Cơ thể Cẩu tiên sinh dường như không chịu được nữa, bị phá thành mảnh nhỏ, sau đó biến thành một chùm huyết vụ, rất nhanh tứ tán không còn.
“Còn muốn chạy trốn?”
Hạ Thiên nhếch miệng, lộ ra vẻ khinh bỉ, lập tức lấy ra Định Hải Thần Châm, đâm tới hư không.
Chỉ thấy phương vị mà cây kim chỉ vào xuất hiện một vòng xoáy linh khí.
Trong nháy mắt, huyết vụ đang chạy tứ tán từng chút một ngưng tụ lại, cuối cùng ngưng tụ thành một hạt châu
“Hạ Thiên, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
Hạt châu màu đỏ phát ra âm thanh kinh hoảng: “Cho dù ngươi giết ta, ngươi cũng không chiếm được chỗ tốt đâu. Chi bằng tha cho ta một mạng, ta sẽ cung cấp một tin tức có giá trị cho ngươi, như thế nào?”
“Chẳng ra sao cả.”
Hạ Thiên thu hồi ngân châm, tay trái cầm hạt châu màu đỏ, chậm rãi dùng sức: “Ta chỉ muốn đưa ngươi đi chết, chết một cách triệt để, đừng xuất hiện khiến ta phiền chán.”
“Ta biết Ma chủ bên trong Cực Tiên Mộ là ai.”
Hạt châu màu đỏ như muốn nứt ra, cũng không cò kè mặc cả với Hạ Thiên. Vì cầu sinh, ông ta đành nói: “Nếu ngươi đã muốn tiến vào Cực Tiên Mộ, chẳng lẽ ngươi không muốn biết tình huống bên trong? Trong tay của ta có một số tư liệu tuyệt mật, chỉ cần ngươi thả ta, ta sẽ… A!”
Hạ Thiên mỉm cười nói: “Không có hứng thú.”
“Gần vạn năm qua, ma tộc vẫn luôn trộm lấy linh khí bên trong Cực Tiên Mộ, chẳng lẽ các ngươi không muốn sao?”
Hạt châu màu đỏ cảm nhận được vết rách càng lúc càng lớn, kinh hoảng lại càng nhiều, nói ra bí mật cũng ngày càng quan trọng: ‘Chỉ cần các ngươi thả ta ra, ta có thể nói cho các ngươi biết địa điểm cất giấu.”
Tô Mộng Lệ nghe xong, ngược lại có chút tức giận: “Chúng ta đã sớm đoán được có chuyện này, ngươi nói hay không thật ra không quan trọng. Chỉ cần mở ra cánh cửa Cực Tiên Mộ, tất cả mọi thứ bên trong không phải đều do chúng ta dùng sao, cần chi phải dùng những thứ bọn họ trộm ra chứ.”
Nói xong, nàng còn trào phúng nhìn hạt châu màu đỏ: “Cẩu vật ngươi đấy, đúng là gian giảo. Sắp sửa đền mạng rồi, lại đi nói những chuyện không có tác dụng.”
Hạt châu màu đỏ không khỏi giật mình, do dự nói: ‘Ta, ta còn biết một bí mật, nhất định có tác dụng đối với các ngươi.”
“Di ngôn để lại xong chưa?”
Hạ Thiên vẫn không hứng thú lắm: “Nếu đã nói xong, để ta tiễn ngươi lên đường.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận