Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2759: Hạ Thiên đã đến rồi?

Cho dù Trịnh Tiểu Kiệt có muốn hay không, thì hắn cũng bị đưa ra khỏi cửa lớn của cao ốc Thiên Đạo, nhìn bên ngoài xe cộ đi lại hắn không khỏi có chút ngây ngốc.
Sau khi Phí Nguyệt quay lại, nàng phát hiện Triệu Thanh Thanh đang đứng bên cửa sổ liếc nhìn bóng lưng Trịnh Tiểu Kiệt đằng xa.
“Triệu tổ trưởng, sau khi người này vào không nói nửa câu thật lòng, tại sao lại thả hắn đi.” Trong lòng Phí Nguyệt có chút không rõ, không kiềm được lên tiếng hỏi.
Triệu Thanh Thanh vừa cười vừa nói: “Chính vì hắn không nói thật cho nên giữ lại hắn cũng không có tác dụng gì, chi bằng thả hắn đi có khi lại có thu hoạch ngoài ý muốn.”
Phí Nguyệt dường như hiểu ra, có phần kích động nói: “Triệu tổ trưởng muốn thả dây dài câu cá lớn đúng không?”
“Thả dây dài?” Triệu Thanh Thanh mỉm cười, ánh mắt vô thức liếc nhìn Hạ Thiên, nàng hờ hững nói: “Ta chính là đồ đệ của Hạ Thiên, vậy nên không hứng thú gì với việc thả dây dài câu cá lớn, cái ta muốn là cho nổ hết ao cá của bọn họ.”
“Là sao?” Phí Nguyệt vẻ mặt ngơ ngác hỏi.
“Ngươi không cần hiểu.” Triệu Thanh Thanh không có ý giải thích, nàng trực tiếp ra lệnh: “Triệu tập ta tiểu đội hậu cần, chờ lát nữa hành động với ta.”
Phí Nguyệt kinh ngạc hỏi lại: “Triệu tổ trưởng, sắp hành động rồi sao, chỉ gọi mỗi hậu cần hình như không đủ lắm, gọi thêm mấy tổ hành động đi.”
“Không cần.” Triệu Thanh Thanh thản nhiên nói: “Ta đi với sư phụ thì chỉ cần vài người giải quyết việc sau đó là được.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Hậu cần gì đó cũng không cần, đi xử lý mấy đồ đần thôi mà.”
“Sư phụ, hậu cần vẫn phải có.” Triệu Thanh Thanh cười khổ một tiếng, khuyên bảo Hạ Thiên: “Ngươi không biết mỗi lần ngươi hành động đều náo loạn rất lớn, nơi này là kinh thành, nếu như không có hậu cần đi theo thì thật sự không thu thập nổi.”
“Đương nhiên, chắc chắn không có ai dám nói sư phụ người, nhưng ta và Hiểu Trác đoán chừng sẽ bị mắng cho xem.”
“Ai mắng các ngươi, ta đi đánh hắn.” Hạ Thiên bĩu môi.
“Vẫn nên thôi vậy.” Triệu Thanh Thanh cười ha ha, chuyển sang đề tài khác: “Sư phụ, chúng ta đi xem thử rốt cuộc là ai đứng sau lưng Trịnh Tiểu Kiệt dở trò vớ vẩn.”
Hạ Thiên không tỏ vẻ đồng ý hay phản đối.
Mà một bên khác, sau khi Trịnh Tiểu Kiệt đi ra khỏi cao ốc Thiên Đạo, vẻ mặt hắn vô cùng khó coi, nhưng cũng không tiếp tục đứng ngốc ở đây nữa, trực tiếp rời khỏi nơi này.
Không biết đi bao lâu, bỗng dưng có một chiếc xe màu đen dừng trước mặt hắn.
Cửa xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra ba gương mặt trẻ tuổi, là hai nam một nữ.
“Là các ngươi?” Trịnh Tiểu Kiệt nhìn thấy ba người này liền cau mày lại, không vui nói: “Dám xuất hiện tại đây, các ngươi không muốn sống nữa à?”
Nữ tử kia mỉm cười nói: “Sợ cái gì, chẳng nhẽ Triệu Thanh Thanh đó còn dám giữa ban ngày ban mặt động thủ với chúng ta sao?”
“Đúng đó.” Nam tử mặt chữ quốc ngồi ở ghế lái mỉm cười: “Coi như Thiên Đạo tổ là Cẩm Y Vệ, thì chúng ta chính là Đông Xưởng, hẳn là phải sợ chúng ta mới đúng.”
“So sánh kiểu gì đấy, Thiên Đạo tổ có thể không chịu sự khống chế của bất kỳ ai, các ngươi có thể không?” Trịnh Tiểu Kiệt cười khẩy: “Các ngươi đừng coi thường nàng ta, cẩn thận kẻo lật thuyền trong mương.”
Tiểu thịt tươi sắc mặt tái nhợt thản nhiên nói: “Trịnh Tiểu Kiệt, không phải ngươi sợ đấy chứ?”
“Sợ cái đờ cờ mờ nhà mày.” Trịnh Tiểu Kiệt trợn trắng mắt với tên tiểu bạch kiểm này: “Bạch Thanh Dương, ta nhớ thúc thúc ruột ngươi Bạch Tiểu Lỗi hình như là tiểu đệ của Hạ Thiên cơ mà, sao ngươi lại dám xen vào?”
Tiểu bạch kiểm cau mày lại, lộ ra thần sắc chán ghét: “Đừng nhắc cái tên đó trước mặt ta, con mẹ nó buồn nôn chết được.”
“Ngươi không cho ta nhắc đến Hạ Thiên, hay là Bạch Tiểu Lỗi?” Trịnh Tiểu Kiệt không khỏi cười ha ha.
Nam nhân mặt chữ quốc mở cửa xe, hờ hững nói: “Nơi này không phải chỗ để nói chuyện, lên xe rồi hẵng nói.”
“Ta có thể lên xe, có điều trước đó nhắc nhở các ngươi một câu.” Nét mặt Trịnh Tiểu Kiệt nặng nề nói: “Hạ Thiên ở trong cao ốc, chỉ cần ta vừa lên xe là các ngươi xe không còn đường lui, các ngươi xác định muốn chen chân vào?”
Nữ tử trẻ tuổi bị dọa cho nhảy dựng lên, bất ngờ nói: “Cái gì, Hạ Thiên đã đến rồi?”
“Hoảng hốt làm gì!” Nam tử mặt chữ quốc hét lên một tiếng, “Mục tiêu của chúng ta vốn là Hạ Thiên, hắn đến thì càng tốt chứ, miễn cho chúng ta phải dùng Triệu Thanh Thanh làm mồi câu hắn.”
“Nhưng đó là Hạ Thiên, khủng bố lắm đấy.” Nữ tử trẻ tuổi có chút sợ hãi, “Ta nghe nói hắn là thần tiên, chỉ liếc mắt đã có thể nhìn thấu lòng người, còn không gì là không…”
“Cái đệch mợ.” Nam tử mặt chữ quốc càng nghe càng cảm thấy vớ va vớ vẩn: “Lời thoại thế này mà ngươi cũng tin được, ngươi cho rằng hắn là siêu nhân hay sao, hắn chỉ có y thuật hơi đỉnh, võ công hơi giỏi mà thôi.”
“Hạ Thiên thật sự có bản lĩnh đó, tốt nhất ngươi đừng nghi ngờ.” Tên tiểu bạch kiểm gọi là Bạch Thanh Dương nét mặt nặng nề nói: “Đánh giá thấp ai thì cũng đừng đánh giá thấp Hạ Thiên, đây là điều kiện tiên quyết để giao lưu với Hạ Thiên, mặc dù ta rất ghét hắn, nhưng ta không hề coi thường hắn.”
“Bởi vì người coi thường hắn đều đã chết rồi.”
“Đã biết.” Nam tử mặt chữ quốc có thể tùy ý quát lớn với nữ tử kia, cơ mà hắn lại không dám làm vậy với Bạch Thanh Dương, chỉ có thể nói: “Cho dù hắn thật sự là thần tiên gì đó, thì bên chúng ta cũng có át chủ bài, hơn nữa còn là chuẩn bị cho hắn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận