Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1757. Em rể ở khắp nơi

Trong phòng giải phẫu, các bác sĩ và y tá vẫn còn khiếp sợ, mà Hạ Thiên đã rời khỏi phòng giải phẫu, đi ra khỏi bệnh viện. Thật ra hắn vẫn luôn không thích chờ ở bệnh viện, đương nhiên, nếu vợ Y Y ở bệnh viện thì đó lại là một chuyện khác, ừm, trước đó Vân Mạn tỷ cũng làm việc ở bệnh viện, nên hắn vẫn thường xuyên đến bệnh viện.
Nhưng bây giờ Y Nhân Các không có Y Tiểu m, cũng không có Liễu Vân Mạn, A Cửu nha đầu kia lại không có ở đây, chỉ có Vân Tiểu Đông, Hạ Thiên đương nhiên sẽ không tiếp tục ở lại đây.
Tiếng phanh gấp đột nhiên truyền đến, một chiếc xe bán tải dừng ở cửa bệnh viện, một nam nhân nhảy xuống, tiếp theo hắn nhìn thấy Hạ Thiên, cả người lập tức sững sờ.
“Hạ Thiên?” Giọng nói của nam nhân này có chút không quá xác định, cho rằng mình nhận nhầm người.
Hạ Thiên nhìn về phía nam nhân kia, sau đó nhận ra hắn là ai: “A, Thạch thúc thúc, hình như ngươi lên cân rồi."
Nam nhân đó nhìn qua hơn năm mươi tuổi, vóc dáng không cao, khoảng một mét bảy, đầu cạo trọc, cả người nhìn rất tinh thần. Thật ra hắn cũng không tính là mập, nhưng trong ấn tượng của Hạ Thiên thì người đó vốn dĩ gầy hơn.
Ở thành phố Mộc Dương này, người mà Hạ Thiên còn nhớ rõ thật sự không nhiều lắm, mà nam nhân trước mắt xem như là một trong số đó, vì hắn chính là Thạch Trường Canh, cũng chính là cha ruột của Thạch Thuần.
Mà mấy năm nay, Vân Thanh vẫn luôn coi Thạch Trường Canh như là cha của mình, nói theo một ý nghĩa nào đó thì Thạch Trường Canh cũng xem như là bố vợ của Hạ Thiên. Hắn rất ít khi nào tới thăm hỏi vị bố vợ kia, nhưng vẫn còn nhớ có một người như vậy.
Trên thực tế, nhìn thoáng qua Thạch Trường Canh cũng không khác gì mười năm trước, chính là già hơn một chút, tóc lại ít đi một chút, nam nhân mà, lúc nào cũng sẽ trải qua quá trình như thế.
“Hạ Thiên, thật đúng là ngươi rồi!” Thạch Trường Canh hơi kinh ngạc, “Lần trước, Tiểu Thanh nói với ta ngươi nhìn chẳng khác gì lúc trước, khi đó ta còn không quá tin tưởng, hiện tại xem ra những gì Tiểu Thanh nói đều đúng."
“Đúng thế, ta vẫn luôn luôn đẹp trai như vậy." Hạ Thiên nghiêm trang nói.
“Đúng rồi, Hạ Thiên, tại sao ngươi lại tới đây? Có phải Tiểu Đông xảy ra chuyện gì không?” Thạch Trường Canh nhanh chóng hỏi: “Ta cũng vừa nhận được tin cho nên lập tức chạy đến xem, nhưng nếu ngươi đã có mặt ở đây thì Tiểu Đông sẽ không có chuyện gì đúng không?"
“Ừm, nha đầu kia không sao, ta đã chữa khỏi cho nàng ấy rồi." Hạ Thiên gật đầu, tiếp theo lại hỏi: “Thuần Thuần còn chưa trở lại sao?"
“Thuần Thuần?” Thạch Trường Canh sững sờ, “Hạ Thiên, ngươi gặp Thuần Thuần rồi à?"
“Gặp rồi, nàng ấy đang ở Vọng Cảng, mới vừa rồi nàng ấy gọi điện thoại cho ta nói là Tiểu Đông xảy ra chuyện." Hạ Thiên hồi đáp: “Nhưng Thuần Thuần hình như tới hơi chậm, ừm, chẳng lẽ là nàng ấy đi máy bay?"
Thạch Trường Canh muốn nói rồi lại thôi, nói thầm trong lòng, tại sao hắn lại bắt đầu có loại cảm giác không ổn chứ? Con gái bảo bối xinh đẹp của hắn hình như rất thân thiết với Hạ Thiên?
Thạch Trường Canh lắc đầu, quyết định không thèm nghĩ tới việc đó nữa, dù sao thì đây cũng không phải là chuyện mà hắn có thể lo lắng. Con gái bảo bối của hắn đã sớm không thể quản được rồi chứ đừng nói gì tới Hạ Thiên.
“Hạ Thiên, ngươi biết chuyện của Tiểu Đông là như thế nào không?” Thạch Trường Canh quyết định nói chính sự, “Hung thủ đã bị bắt, bây giờ, chắc đang bị thẩm vấn ở cục cảnh sát, nếu không ngươi ở đây với Tiểu Đông, ta đi cục cảnh sát xem thử tình huống ra sao rồi?"
Hạ Thiên còn chưa lên tiếng thì lại thấy một chiếc xe ngừng ở bên cạnh, một người nam nhân hơn ba mươi tuổi bước ra từ trong xe.
“Canh thúc, ngươi cũng tới rồi? Tiểu Đông không sao chứ?” Nam nhân này vừa nhìn thấy Thạch Trường Canh đã lập tức lên tiếng chào hỏi, tiếp theo ánh mắt mới chuyển dời đến trên người của Hạ Thiên, sau đó cũng khẽ giật mình.
Ước chừng ba giây sau, nam nhân kia mới hỏi một cách hơi không xác định: “Anh rể? Thật, thật là ngươi sao? A, ta là Đàm Uy, ngươi còn nhớ ta chứ?"
“Ừm, ngươi à? Nhớ." Hạ Thiên nghĩ tới, người này chắc là em họ của Vân Thanh.
Mấy năm nay, Vân Thanh vẫn không hề lui tới với nhà họ Đàm, nhưng vào ngày lễ ngày tết thì Đàm Uy đều sẽ đến nhà của Thạch Trường Canh, có đôi khi sẽ gặp Vân Thanh, tâm sự đơn giản vài ba câu.
Cứ như vậy, Đàm Uy và Thạch Trường Canh trở nên rất quen thuộc.
Thật ra nói cho cùng, chuyện này vì năm đó ở Vọng Cảng, Hạ Thiên đã giúp Đàm Uy. Đối với Đàm Uy mà nói, đó là ân tái tạo chân chính, không có Hạ Thiên hỗ trợ thì bây giờ hắn chỉ là một tên ăn mày thê thảm, cho dù có bị người nhà họ Đàm tìm được thì cả đời cũng sống trong tàn tật.
Đàm Uy cảm kích Hạ Thiên từ tận đáy lòng, không hề có bất kỳ sự giả dối nào, mà hắn biết sở dĩ Hạ Thiên giúp đỡ hắn là vì Vân Thanh. Cho nên dù hiện giờ Vân Thanh vẫn luôn lạnh nhạt với hắn, nhưng Đàm Uy vẫn không một lời oán giận, luôn đối đãi với nàng như chị ruột của mình, ừm, tóm lại bây giờ Đàm Uy có quan hệ rất thân thiết với nhà họ Thạch.
Thật ra nhìn vào hiện tại, Vân Tiểu Đông vừa xảy ra chuyện, Thạch Trường Canh và Đàm Uy đã chân trước chân sau đuổi tới bệnh viện, đủ để chứng minh mọi chuyện rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận