Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3469: Cho dù chết cũng xứng đáng

“Ta muốn đánh với ngươi một trận.” Nhiếp Côn Bằng bóp chặt nắm đấm, lạnh lùng nói: “Ngươi hãy xuất ra bản lãnh thật sự, một đối một, công bằng công chính đánh một trận, ngươi dám tiếp chiến không?”
Đêm qua, hắn ta cũng có mặt ở khách sạn, gần như tận mắt nhìn thấy toàn bộ sự việc, nhưng hắn ta cũng không ra tay.
Cũng không phải hắn ta có tâm tư gì khác, mà là hắn ta phát hiện sự cường đại của Hạ Thiên nằm ngoài dự đoán của hắn ta.
Nhiếp Côn Bằng là người cực kỳ tự phụ. Ban đầu, hắn ta cũng có suy nghĩ so tài, nhưng cuối cùng đã bỏ đi suy nghĩ này.
Nguyên nhân quan trọng nhất chính là thân là trưởng tôn trưởng tử Nhiếp gia, hắn ta không thể thua, nhất là không thể thua trước mặt người ngoài.
Một khi có suy nghĩ khiếp sợ, hắn ta cũng chỉ tạm thời tránh mũi nhọn. Điều này khiến cho tâm trạng của hắn ta cực kỳ khó chịu, vì thế đã quay về trong đêm.
Nhưng hắn ta một đêm không ngủ, càng nghĩ càng khó chịu. Hắn ta cảm thấy xấu hổ vì không dám chiến một trận với Hạ Thiên.
Sau khi trời sáng, biết được Nhiếp Tiểu Lý đã cùng với đám người Hạ Thiên đến Nhiếp gia trấn, hắn ta không nhịn được dự định khiêu chiến Hạ Thiên.
Chỉ có chiến thắng Hạ Thiên, hắn ta mới thoát khỏi tâm ma của mình.
“Hạ Thiên, đừng đồng ý.” Nhiếp Tiểu Lý vô thức nói với Hạ Thiên: “Việc này nhất định không đơn giản như vậy. Ngươi tốt nhất nên suy nghĩ cho thật kỹ.”
“Được.” Hạ Thiên gật đầu, tư thế ung dung: “Ta để ngươi ra quyền trước.”
“Không vội, không phải bây giờ.” Nhiếp Côn Bằng lạnh lùng nói: “Sáng ngày mai, đỉnh Thiên Đô Phong, ta chờ ngươi.”
Hạ Thiên có chút không kiên nhẫn: “Muốn đánh thì đánh bây giờ, còn chọn thời gian và địa điểm gì chứ.”
“Bởi vì đây không chỉ là một cuộc chiến mà còn là thời cơ ta tăng lên chính mình.” Biểu hiện Nhiếp Côn Bằng vô cùng nghiêm túc:” Đêm qua, ta nhìn thấy ngươi ra tay, ta biết ngươi nhất định còn che giấu thực lực. Ta cần phải chuẩn bị, sau đó toàn lực xuất kích đánh bại ngươi.”
“Đừng có mà vọng tưởng.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi đánh không lại ta đâu.”
Nhiếp Côn Bằng thản nhiên nói: “Có đánh lại hay không, đánh mới biết được. Sáu giờ sáng mai, ta chờ ngươi ở đỉnh núi.”
Nói xong, hắn ta quay người rời đi.
“Khoan đã.” Ninh Thụy Thần bỗng nhiên gọi lại Nhiếp Côn Bằng, chỉ vào thùng rác phía đối diện: “Muốn đi cũng được, ít nhất cũng mang đống rác kia đi.”
“Nếu đã là rác, vậy thì cứ để hắn ta trong thùng rác thì tốt hơn.” Nhiếp Côn Bằng đáp lại một câu: “Ta bảo hắn ta đến truyền lời, hắn ta lại đùa giỡn Tiểu Lý. Cho dù chết cũng đáng đời.”
Ninh Thụy Thần nghe xong, cười hỏi: “Nói thế, chẳng lẽ ngươi là một đại ca tốt?”
“Ta là hạng người gì, không cần ngươi đánh giá.” Nhiếp Côn Bằng nheo mắt, khí thế đột nhiên âm trầm: “Đừng tưởng rằng ngươi là bạn của Tiểu Lý thì có tư cách nói với ta như thế. Nhiếp Côn Bằng ta làm việc từ trước đến nay không thẹn với lương tâm.”
Ninh Nhụy Nhụy nói: “Ngươi là ai, tự ngươi biết rõ. Nếu quả thật không thẹn với lương tâm, tại sao lại sợ người ta nói?”
“Tùy các ngươi nghĩ như thế nào thì nghĩ.” Nhiếp Côn Bằng hừ lạnh một tiếng, sau đó quay người rời đi.
Mẹ Nhiếp Tiểu Lý nhìn theo bóng lưng Nhiếp Côn Bằng, thở dài nói: “Thật ra, A Côn cũng có nỗi khổ tâm của mình. Nó cũng không muốn như vậy, là ta liên lụy nó.”
“Mẹ, mẹ đừng nói tốt cho hắn ta.” Nhiếp Tiểu Lý lắc đầu, cũng không muốn mẹ của nàng rơi vào cảm xúc tự oán: “Hơn hai mươi năm, chẳng lẽ mẹ còn huyễn tưởng trong lòng đối với hắn ta sao? Năm đó, không phải hắn ta và cha thiếu chút nữa hại chết chúng ta à?”
“Haiz.” Ánh mắt mẹ Nhiếp Tiểu Lý trở nên tỉnh táo không ít, không nói gì nữa.
Điện thoại di động của Ninh Nhụy Nhụy vang lên. Nàng vội lấy ra xem: “Là Y tỷ tỷ trả lời.”
“Vợ Y Y nói cái gì thế?” Hạ Thiên hỏi.
“Tỷ ấy nói trận pháp này giống như đã từng xuất hiện trên một sườn núi nào đó, đại khái là một trận pháp tộc đàn cổ xưa dùng để kéo dài tuổi thọ.” Ninh Nhụy Nhụy nhìn tin nhắn trên điện thoại, chậm rãi thuật lại: “Tuy nhiên, cũng có thể là do tỷ ấy nghiên cứu trận pháp không đủ. Tỷ ấy bảo sẽ tìm chuyên gia chuyên nghiên cứu trận pháp để hỏi một chút.”
“Trận pháp là gì không quan trọng.” Hạ Thiên nói: “Nhưng tin tức quan trọng thì đã biết, chính là có liên quan đến việc kéo dài tuổi thọ.”
Ninh Thụy Thần không khỏi có phỏng đoán âm u: “Điều này cũng không có khả năng kéo dài tuổi thọ cho người trong trấn chứ? Hơn nữa, trận nhãn còn là nhà của Tiểu Lý, chẳng lẽ đám tộc lão kia hy vọng Tiểu Lý được khỏe mạnh trường thọ.”
“Nói chuyện đừng âm dương quái khí như vậy.” Ninh Nhụy Nhụy đánh Ninh Thụy Thần một cái: “Nhưng suy đoán của ngươi cũng không phải là không có khả năng.”
Không biết mẹ của Nhiếp Tiểu Lý nghĩ đến điều gì, gương mặt bỗng nhiên bình tĩnh lại, cười nói: “Đừng nghĩ những chuyện đó nữa, chúng ta đi chuẩn bị cơm trưa thôi. Mọi người chắc cũng đã đói rồi.”
“Đúng, ăn cơm quan trọng hơn, những chuyện khác để sau hãy nói.” Nhiếp Tiểu Lý cũng cảm thấy cứ dây dưa mãi chuyện này cũng không có tác dụng. Dù sao trận pháp cũng đã có từ khi xây dựng tiểu trấn. Nếu có nguy hiểm, cả nhà nàng đã chết từ lâu mới đúng.
Mọi người cùng nhau bước ào nhà. Mẹ của Nhiếp Tiểu Lý dặn dò nàng tiếp đãi đám người Hạ Thiên cho thật tốt, còn mình thì ra ngoài mua thức ăn.
Ninh Nhụy Nhụy sợ bà xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, cho nên liền đi theo.
“Ngươi không đi theo sao?” Hạ Thiên nhìn Ninh Thụy Thần.
Ninh Thụy Thần khó hiểu hỏi: “Nữ nhân đi mua thức ăn, ta đi theo làm gì?”
“Đi giúp bọn họ xách thức ăn.” Hạ Thiên đáp.
“Vậy ngươi… A, ta hiểu rồi.” Ninh Thụy Thần rốt cuộc cũng hiểu ra, hắn ta đang làm bóng đèn, vì thế nhanh như chớp đã đi ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận