Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2183. Triệu Hiểu Trác mất tích

Hạ Thiên đương nhiên không biết có người ghi hận mình, nhưng dù cho biết thì hắn cũng hoàn toàn không thèm để ý, người hận hắn hàng ngàn hàng vạn, nhưng mà người chân chính có thể uy hiếp được hắn lại không có một ai. Lúc này Hạ Thiên đã đến Kinh thành, lấy điện thoại gọi cho Triệu Thanh Thanh
"Ngươi ở chỗ nào?" Hạ Thiên hỏi.
Triệu Thanh Thanh hồi đáp: "Sư phụ, ta đang ở tại nhà họ Triệu, Tiểu Lạc cũng ở đây, ngươi mau đến đây đi."
Hạ Thiên cúp điện thoại, tìm vị trí nhà họ Triệu, chớp mắt đã tới trước dinh thự nhà họ Triệu.
Không hổ là gia tộc đệ nhất Kinh thành, mặc dù Triệu Hiểu Trác mất tích, nhưng Triệu trạch cũng không có hoảng loạn, mà là vẫn bình tĩnh như mọi khi.
Lúc này, trong một căn phòng nào đó tại Triệu trạch, Triệu Thanh Thanh và Tần Tiểu Lạc đang đợi Hạ Thiên đến.
"Tiểu Lạc, hôm nay bọn cướp có gọi điện thoại tới không?" Triệu Thanh Thanh quan tâm hỏi han Tần Tiểu Lạc.
Tần Tiểu Lạc lắc đầu, cảm xúc hơi hạ xuống: "Không có, tài khoản ngân hàng của Hiểu Trác cũng không có dị động, rất có thể bọn cướp không nhắm vào tiền bạc."
"Không phải vì tiền, vậy thì vì cái gì?" Triệu Thanh Thanh cau mày, "Chẳng lẽ là kẻ thù của Hiểu Trác sao?"
"Chắc không phải." Tần Tiểu Lạc cũng cân nhắc về phương diện này, nhưng suy nghĩ kỹ một chút lại cảm thấy khả năng này không lớn. Mặc dù Triệu Hiểu Trác hành sự rất hống hách, nhưng ngôn ngữ cử chỉ đều có chừng mực, hơn nữa cũng không có ai thật sự dám trả thù người cầm lái tương lai của gia tộc đệ nhất Kinh thành.
Triệu Thanh Thanh cau mày, cảm giác việc này đúng là cổ quái: "Ta đã để Thiên Đạo Tổ đi tìm Hiểu Trác, chỉ là đến bây giờ vẫn không có tìm được đầu mối gì."
"Thanh Thanh, ngươi nói xem có khi nào hắn đã......" Trong lòng Tần Tiểu Lạc vẫn luôn có dự cảm bất an, chỉ là nàng không dám nói ra, thậm chí ép bản thân không được phép nghĩ về phương diện kia.
"Chuyện này chắc chắn sẽ không xảy ra, nếu bọn chúng thật sự muốn giết Hiểu Trác, như vậy cũng không cần phí công mang hắn đi làm gì."
Trong phòng bỗng nhiên vang lên giọng nói của nam nhân, tiếp đó Triệu Thanh Thanh cảm giác mình bị ai đó kéo vào lòng, nhưng mà nàng cũng không có phản kháng, bởi vì nàng đã biết người tới là ai.
"Sư phụ, tốc độ của ngươi thật nhanh!" Triệu Thanh Thanh vui mừng khôn xiết, lập tức giơ tay ôm cổ Hạ Thiên, "Vừa mới nói chuyện điện thoại xong đã đến rồi."
Hạ Thiên có chút không vui trừng Triệu Thanh Thanh một cái: "Đừng có nói lung tung, cái gì mà tốc độ của ta thật nhanh? Rõ ràng ta có thể kéo dài vài ngày."
"Ai nha, sư phụ à, ngươi hiểu lầm ý của ta rồi, ta nói ngươi...... Ở đây còn có người khác đấy, tóm lại sư phụ rất là lợi hại." Hiện giờ Tần Tiểu Lạc vẫn ngồi ở đây, Triệu Thanh Thanh có chút mất tự nhiên, dù sao Triệu Hiểu Trác vừa mới mất tích, nàng và sư phụ diễn ân ái ở trước mặt đối phương, thực sự là có chút không đành lòng.
"Không sao đâu, các ngươi cứ tự nhiên đi." Tần Tiểu Lạc nhìn Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh dính vào nhau cũng không có thấy cảnh thương tình, chỉ là trong lòng hiện lên một tia hâm mộ. Mặc dù tính cách của Triệu Hiểu Trác có chút phản nghịch, cách đối nhân xử thế cũng không bám vào một khuôn mẫu, nhưng ở phương diện yêu nhau và hôn nhân thì lại tương đối bảo thủ, thời điểm hai người ở chung thường là tôn trọng nhau như khách, sẽ rất ít biểu lộ tình cảm ra ngoài như vậy.
Triệu Thanh Thanh rất muốn triền miên cùng sư phụ một phen, nhưng cũng biết hiện giờ chính sự quan trọng, vội vàng nói với Hạ Thiên: "Sư phụ, trước mắt chúng ta nên bàn bạc xem làm cách nào để đưa Hiểu Trác trở về đi."
"Trước tiên các ngươi hãy nói cho ta biết rốt cuộc tình huống là gì?" Hạ Thiên ôm Triệu Thanh Thanh bằng một tay, vẻ mặt không chút để ý, cũng không cảm thấy đây là vấn đề.
"Việc này để ta nói đi." Tần Tiểu Lạc ho nhẹ hai tiếng, điều chỉnh trạng thái một chút, tiếp đó chậm rãi giảng giải: "Hiểu Trác mất tích ba ngày trước, nhưng mà dấu hiệu của chuyện này có khả năng đã xuất hiện sớm hơn. Đại khái là khoảng một tuần trước, Hiểu Trác có dặn dò ta, nếu như ngày nào hắn đột nhiên mất tích thì nhất định không được hoảng hốt, phải mau chóng tìm Hạ Thiên nhờ hỗ trợ. Chỉ là khi đó giọng điệu của hắn rất tùy ý, ta còn tưởng rằng hắn là đang nói đùa, cho nên cũng không để ý cho lắm."
Triệu Thanh Thanh nói: "Vậy xem ra khi đó hắn đã cảm giác được gì rồi, chỉ là còn chưa xác định được, cho nên cố ý hé mở một chút cho ngươi biết."
"Hiện giờ nhìn lại xác thật là như vậy, ba ngày trước Hiểu Trác nói muốn đi câu lạc bộ Xuân Thu gặp bạn bè, sau đó không trở về." Hiện tại, trong lòng Tần Tiểu Lạc vừa tự trách vừa hối hận, "Đáng lẽ ta nên coi trọng chuyện này sớm một chút, như vậy Hiểu Trác cũng sẽ không mất tích."
"Không ai có thể dự đoán được chuyện này, ngươi cũng đừng tự trách bản thân, hiện tại tốt nhất là nên nghĩ biện pháp tìm được người." Triệu Thanh Thanh an an ủi Tần Tiểu Lạc hai câu, sau đó quay sang nhìn Hạ Thiên, hỏi: "Sư phụ, ngươi có biện pháp gì tìm được Hiểu Trác không?"
Nói xong, Triệu Thanh Thanh đột nhiên dựa vào bên tai Hạ Thiên, thì thầm: "Sư phụ, ta mới học được mấy tư thế Yoga, chỉ cần ngươi đáp ứng tìm được Hiểu Trác, chúng ta có thể thử một chút nha."
"Khẳng định là có biện pháp, trên thế giới này không có chuyện gì có thể làm khó được ta!" Hạ Thiên cười hì hì, tiếp đó lấy điện thoại gửi một tin nhắn: "Tìm người mà thôi, có cái gì khó! Ta sẽ bảo Bé Ngoan đi tìm manh mối trước."
"Hạ Thiên, vậy xin nhờ cả vào ngươi." Tần Tiểu Lạc trịnh trọng cúi người trước Hạ Thiên, "Nếu không có ngươi thì ta thật sự không biết nên làm gì bây giờ."
"Ta thấy không cần phải phí công như vậy đâu." Lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, một người thanh niên có vóc dáng cao lớn, trên mặt và thái dương đều là râu ria bước vào, cao giọng nói: "Đây là việc của nhà họ Triệu chúng ta, hà tất phải mượn tay người ngoài chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận