Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2627: Đại thần

An Tâm Quán.
Ninh Nhụy Nhụy nhắc tới vấn đề nàng nghi ngờ, khiến tiểu đạo cô Tâm Niệm không biết trả lời thế nào, ánh mắt không tự chủ lia tới Cố lão đạo.
Cố lão đạo lại chỉ tập trung uống trà, coi như không thấy ánh mắt cầu cứu của tiểu đạo cô Tâm Niệm.
“Việc, việc này ta cũng không biết, ngươi phải hỏi sư phụ mới đúng.”
Qua một lúc, tiểu đạo cô Tâm Niệm mới ngắc ngứ trả lời.
Ninh Nhụy Nhụy càng cảm thấy kỳ lạ, vấn đề này thật sự không khó trả lời, tùy tiện tìm lý do là có thể qua, cơ mà tiểu đạo cô này lại đơ ra, chứng minh trong đó có lý do khác.
“Hazi, sắp trưa rồi, các vị ở lại ăn cơm nhé, ta đi chuẩn bị.” Tiểu đạo cô Tâm Niệm có chút không chịu được ánh mắt nghi ngờ của Ninh Nhụy Nhụy, nàng hoang mang đứng dậy, vội vàng chạy ra ngoài.
Lúc này ngay cả Thạch Thuần cũng nhìn ra tiểu đạo cô này có vấn đề.
“Nhụy Nhụy tỷ.” Thạch Thuần gọi Ninh Nhụy Nhụy.
“Không sao.” Ninh Nhụy Nhụy cau mày lại, tuy cảm thấy tiểu đạo cô có chút không đúng, nhưng cũng không phải chuyện gì lớn, bình tĩnh quan sát ứng biến theo là được.
Cố lão đạo vừa cười vừa nói: “Hai vị cô nương không quen uống trà này sao?”
“Cũng được, không giống với vị trà ta đã uống, cơ mà uống vào vị tươi mới, vừa đề cao tinh thần vừa trơn trượt, được phết đấy.” Ninh Nhụy Nhụy mỉm cười trả lời.
“Tất nhiên không giống lá trà bình thường rồi.” Cố lão đạo giơ tay chỉ về hậu viện, “Đây là lá trà mà quán chủ các đời đích thân trồng trọt, bình thường đều dùng linh tuyền để nuôi dưỡng, lại từng niệm đạo kinh xua tà ma, gốc cây không đâm cành, mỗi cây chè chỉ kết vài lá chính, gọi là Tiên Nhân Tiêm.”
“Người bình thường uống vào cơ thể khỏe mạnh, bệnh tật bất xâm.”
“Người tu đạo uống sẽ trợ giúp cho tâm tính tu hành, linh khiếu thông suốt, có thể nói là chỗ tốt vô biên.”
“Thật là trà ngon, đáng giá phẩm bình.” Ninh Nhụy Nhụy bồi thêm một câu, vừa cười vừa nói: “Lão Cố, ngươi thường đến đây uống trà sao?”
Cố lão đạo cười ha ha, để chén trà qua một bên: “Chung Nam tuyệt cảnh vô số, nhưng Kỳ Sơn ta cũng được, nơi đó linh khí nồng đậm có lợi cho tu hành, ta còn muốn dùng bộ xương già này sống thêm mấy năm nữa, đương nhiên phải đến đây nghỉ ngơi kết hợp bồi dưỡng.”
Lời này chẳng khác gì lừa con nít, nếu như Cố lão đạo chỉ là tán tu bình thường, còn có chút đáng tin.
Nhưng Cố lão đạo lại là quán chủ của Thanh Ngưu Cung, cho dù linh khí ở núi Chung Nam sung túc đến đâu, thì hắn cũng không thể thường chạy đến đây nghỉ dưỡng, việc này không những liên quan đến các môn phái khác, còn có vấn đề linh khí, cho dù An Tâm Quán không có ý kiến thì Trùng Dương Cung cũng sẽ không đồng ý.
“Ấy, các ngươi làm gì thế!” Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng dưng truyền đến tiếng kêu thất thanh của tiểu đạo cô, ngữ khí vô cùng hoảng loạn.
“Đi, đi ra ngoài xem.” Ninh Nhụy Nhụy hơi ngẩng đầu nhìn Thạch Thuần, hai người lập tức đứng dậy đi ra bên ngoài.
Âm thanh truyền đến từ ngoài cửa viện, sau khi Ninh Nhụy Nhụy và Thạch Thuần đến gần phát hiện tiểu đạo cô Tâm Niệm ngã trên đất, đứng đối diện nàng có ba nam nhân cực kỳ cường tráng, hơn nữa trên cổ bọn họ đều treo máy ảnh, trên người còn đeo ba lô máy ảnh, trông có vẻ là du khách.
“Ngươi không sao chứ?” Thạch Thuần tiến lên đỡ tiểu cô đạo Tâm Niệm, thân thiết hỏi thăm.
Tâm Niệm lắc đầu, nói không sao, có điều ánh mắt từ đầu đến cuối đều dính chặt vào ba nam nhân xông vào kia.
“Không có gì cả, đừng hiểu nhầm, chúng ta không phải người xấu.” Trong đó có một nam tử đeo kính béo tròn cười ha ha giải thích: “Ba chúng ta là thợ chụp ảnh, đặc biệt chụp các danh lam thắng cảnh cao bị bỏ sót, chúng ta thấy đạo quán này tuy rách nát nhưng có một loại mỹ cảm như phế tích, kìm lòng không đặng muốn vào chụp ảnh, nhưng không ngờ bên trong còn có người liền đụng phải tiểu đạo cô, thật sự xin lỗi”
Hai người đằng sau nam tử đeo kính béo tròn vẻ mặt không cho là đúng, không hề cảm thấy là chuyện gì to tác, vượt qua cánh cửa trực tiếp tiến vào.
“Đừng giả vờ, ta biết các ngươi.” Tiểu đạo cô Tâm Niệm chìa tay ngăn đường đi của hai nam tử kia, “Buổi đêm mấy ngày trước là ba người các ngươi thậm thụt đến hậu viện trộm nhổ cây trà.”
“Nơi này không hoan nghênh các ngươi, mời các ngươi đi cho.”
“Tiểu đạo cô, ngươi xong chưa hả, không nể mặt nhau chứ gì!” Trong đó có một nam tử cao gầy bất mãn nói: “Ông đây là Blogger có bảy mươi vạn fans đấy, đại thần nổi tiếng sẽ trộm đồ của đạo quán rách nát các ngươi sao, chúng ta được mời đến Trùng Dương Quán chụp ảnh tuyên truyền, đây là vinh hạnh của các ngươi, không thu tiền của các ngươi đã tốt lắm rồi, còn ở đây líu lo cái gì.”
Một nam tử trung niên hơi hói đầu cũng không vui nói: “Được rồi được rồi, phí lời với tiểu đạo cô làm gì, ở đây chụp nửa ngày đói quá đi, đạo quán các ngươi có gì ăn thì nhanh làm cho chúng ta đi.”
Tiểu đạo cô Tâm Niệm không vui nói: “Các ngươi đi đi, đạo quán chúng ta không hoan nghênh các ngươi, ở đây cũng không có cơm cho các ngươi ăn.”
“Tiểu đạo cô ngứa da à!” Nam tử cao gầy ánh mắt bất thiện nhìn Tâm Niệm, chìa tay ra muốn túm tóc nàng nhưng lại bị Thạch Thuần ngăn cản.
Thạch Thuần không che dấu sự khinh thường, quát mắng: “Các ngươi có mặt mũi hay không hả, lại đi bắt nạt một đứa bé.”
“Còn cái gì mà đại thần, Blogger nổi tiếng chứ, ta khinh!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận