Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3724: Đạo đãi khách chính là dùng cho khách

“Ngươi không phải nói chưa từng nhìn thấy sao?”
A Cửu bất mãn trừng Hạ Thiên: “Tại sao ngươi có thể xác định nó là tu ma mà không phải tu tiên?”
“Cửu nha đầu, nàng ngốc quá.” Hạ Thiên tùy ý nói: “Ta không cần nhìn thấy cũng không cần nhận biết, chỉ cần cảm giác nó là được rồi.”
Bạch Tiêm Tiêm nhăn mày: “Khối ngọc giản này… cảm giác quả thật có chút không ổn.”
“Tiêm Tiêm, ngươi cũng cảm thấy sao?” A Cửu không khỏi cảm thấy kinh ngạc, bởi vì nàng không hề có một chút cảm giác nào. Nàng lại hỏi Tề Ngữ Thi: “Dì út, dì có cảm giác gì không?”
Tề Ngữ Thi cẩn thận cảm nhận một chút, đầu tiên là lắc đầu, sau đó lại gật đầu: “Có một chút.”
“Được rồi.” A Cửu thử một hồi, vẫn không có thu hoạch gì, quyết định không nghĩ về nó nữa: “Đến lúc đó ta sẽ nhờ Y Y tỷ kiểm tra, có khi tỷ ấy sẽ biết được cái gì đó.”
Hạ Thiên không phủ định lời này của A Cửu, còn gật đầu: “Vợ Y Y rất thích nghiên cứu những thứ này, đưa cho nàng ấy xem cũng tốt.”
“Thứ này quả thật có chút ma tính, trước đóng nó lại đã.” A Cửu cầm cái hộp lên, lẩm bẩm: “Giống như sợi khí tức vừa rồi, nếu không cẩn thận hít vào, đoán chừng chẳng mấy chốc sẽ tẩu hỏa nhập ma.”
Tề Ngữ Thi nói tiếp: “Ngươi là gia chủ, thứ này đương nhiên do ngươi xử lý rồi.”
“Cứ như vậy đi.” A Cửu cất cái hộp, sau đó nhìn chung quanh: “Nơi này cũng chẳng còn thứ gì để tìm tòi, chúng ta ra ngoài thôi.”
Bốn người cùng nhau rời khỏi nơi này, đến chỗ ngã rẽ.
A Cửu phát hiện cái đình trên mặt hồ đã bị đánh sập, người bị vây trong đình trước đó cũng không thấy đâu.
“Người bị nhốt trong đình trước đó là ai vậy?” A Cửu có chút do dự: “Hình như quên hỏi.”
Tề Ngữ Thi thản nhiên nói: “Không sao đâu. Tề Kiếm Đông chết, trói buộc trên người hắn ta tất nhiên sẽ được thả lỏng. Hắn ta nhất định đã chạy trốn rồi. Đoán chừng về sau sẽ không còn xuất hiện nữa.”
“Tốt nhất hắn ta đừng nên xuất hiện.” A Cửu cũng không quan tâm người mà ngay cả tên cũng không biết: “May mắn nhặt về được cái mạng, tốt nhất nên học cách biết trân quý.”
Nói xong, đám người A Cửu lướt qua mặt hồ, rời khỏi địa đạo, trở về biệt thự.
Tại một nơi nào đó trong động phủ, một nhân ảnh thoáng qua rồi biến mất.
Lúc này, trong biệt thự Tề gia trên đỉnh núi đang đón một vài vị khách.
Một số người sống gần biệt thự, còn có một số tu tiên giả đến tham gia Đông Nam tiên hội.
Bọn họ đều cảm nhận được động tĩnh truyền đến từ biệt thự Tề gia, hơn nữa cũng biết chuyện của Lâm gia, hiển nhiên là đến tìm Tề gia để có câu trả lời.
Tề lão gia tử đang ứng phó với những người này.
“Tề lão, có phải ngươi nên cho chúng ta một lời giải thích về chuyện của Lâm gia hay không?”
“Có người nhìn thấy người của Tề gia ở Lâm gia, còn có cháu ngoại của ngươi ở hiện trường nữa?”
“Cho dù hai nhà các ngươi có mâu thuẫn với nhau, nhưng cũng không đến mức giết vợ chồng bọn họ, còn có cháu trai bọn họ là Lâm Tuấn Nghĩa chứ?”
“Còn nữa, vừa rồi trên núi có tiếng động rất lạ, chuyện gì xảy ra thế? Nhất định là từ bên phía các ngươi truyền đến.”
“…”
Tề lão gia tử vẫn mỉm cười, lẳng lặng nghe đám người kia ồn ào, cũng không vội vã giải thích.
Một nam nhân râu ngắn lạnh giọng quát: “Tề lão, ngươi đừng có giả bộ hồ đồ. Nếu ngươi không nói rõ chuyện này, chúng ta sẽ không tham gia Đông Nam tiên hội gì nữa. Ai có thể cam đoan chúng ta không bị giết chết một cách đột ngột chứ?”
“Chuyện của Lâm gia, ta không biết. Tuy nhiên…” Tề lão gia tử ho nhẹ một tiếng, đang định lên tiếng, đột nhiên bị người ta cắt ngang.
Rầm!
Nam nhân râu ngắn vỗ bàn một cái, bất mãn nói: “Tề lão, thái độ này của ngươi không khỏi quá qua loa rồi. Có phải ngươi đang xem thường chúng ta hay không? Nếu đã như vậy, thứ cho chúng ta cáo từ. Đông Nam tiên hội gì đó cũng đừng làm nữa. Tề gia các ngươi dám làm mà không dám nhận, khiến người ta cảm thấy nhục thay.”
Nói xong, hắn ta đứng lên, chuẩn bị bước ra ngoài.
“Ngồi trở lại cho ta.”
Chỉ là hắn ta còn chưa ra khỏi phòng, cả người đã bay ngược, ngã xuống chỗ ngồi trước đó.
“A, con mẹ nó, ai dám ra tay với ta?” Nam nhân râu ngắn trợn trừng mắt, rống lớn: “Có ngon thì đứng ra đây cho lão tử, ngươi có tin ta một quyền đánh chết ngươi không?”
“Không tin.” A Cửu chậm rãi bước vào phòng khách, lạnh lùng nhìn nam nhân râu ngắn: “Ta đang ở đây này, ngươi qua đây đánh ta một quyền thử xem.”
Nam nhân râu ngắn nhìn A Cửu, khó chịu nói: “Tại sao lại là một nương môn chứ? Nam nhân Tề gia các ngươi tuyệt chủng hết rồi à?”
Bốp.
Lời còn chưa dứt, nam nhân râu ngắn đã chịu một bạt tai.
Lực cái tát này khá nặng, răng trong miệng hắn ta rơi ra phân nửa, mặt cũng sưng lên như đầu heo.
“Muốn giết người diệt khẩu đúng không?” Nam nhân râu ngắn cố nén đau đớn, nói với những người khác: “Các ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, đây chính là đạo đãi khách của Tề gia.”
A Cửu lạnh lùng nói: “Đạo đãi khách chính là dùng cho khách, chứ không phải dùng cho loại người chỉ chuyên đến quấy rối giống như ngươi.”
“Lão tử là Tông chủ Độn Độc Tông Trần Tráng Hổ, con mẹ nó ngươi tính là gì chứ? Ngươi có tư cách gì mà nói chuyện với ta như vậy?” Nam nhân râu ngắn phun hết răng nát và máu tươi trong miệng ra, hung hăng nói: “Ngươi dám ra tay với ta, ngươi không biết viết chữ chết như thế nào sao?”
“Độn Độc Tông?” A Cửu mỉm cười: “Vừa lúc ta đang định tìm ngươi, nghĩ không ra ngươi lại tự đâm đầu tới.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận