Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2579: Cháo hoa

“Đúng là người không biết nói lý.” Tô Bối Bối hoàn toàn bó tay. Hạ Thiên cùng lắm cũng chỉ nói một câu cháo hoa không có dinh dưỡng, tại sao lại liên kết nó đến việc yêu nước hay không yêu nước, hơn nữa còn một búa đóng đinh nàng và Hạ Thiên thành Hán gian, thái độ còn không cho hai người bọn họ phản bác.
Mấy người bạn của người đàn ông này cũng kịp phản ứng, vội lấy điện thoại, vừa quay vừa nhục mạ Hạ Thiên và Tô Bối Bối:
“Lão thiết môn, hôm nay ta muốn vạch trần hai kẻ âm dương, chúng ta đang ở…”
“Các ngươi dựa vào cái gì mà bảo rằng cháo hoa không có dinh dưỡng?”
“Đúng vậy, hơn nữa chúng ta còn có cháo trứng muối, cháo thịt nạc, cháo tôm thịt, cháo gà xé… Chẳng lẽ những thứ này cũng không có dinh dưỡng hay sao?”
Tô Bối Bối tức giận phản bác: “Cháo hoa đích thật không có dinh dưỡng mà. Về phần cháo trứng muối thịt nạc, cháo tôm thịt, cháo gà xé mà ngươi đã nói, còn có những loại cháo khác, chính ngươi dùng đầu óc nghĩ lại xem, dinh dưỡng của chúng là từ cháo mà ra à?”
“Ngươi, ngươi còn dám giảo biện.” Gã thực khách chỉ vào Tô Bối Bối, mắng to: “Cháo ở đất nước chúng ta đã được truyền lại từ năm ngàn năm trước. Ngươi nói nó không có dinh dưỡng thì nó không có dinh dưỡng sao? Chẳng lẽ những người trước kia húp cháo đều không có dinh dưỡng đầy đủ?”
Đây là một sự vu khống, hơn nữa còn là vu khống một cách vô lý, cưỡng từ đoạt lý, khiến người khác phải buồn nôn.
Tô Bối Bối thản nhiên nói: “Cháo có bao nhiêu năm lịch sử cũng chẳng liên quan gì đến việc nó có dinh dưỡng hay không. Cổ nhân có đầy đủ dinh dưỡng hay không cũng chẳng liên quan gì đến việc bọn họ húp cháo. Bọn họ cũng sẽ ăn những thứ khác, đúng không?”
Một người khác kêu lên: “Húp cháo có thể nuôi dạ dày. Nếu không có dinh dưỡng, làm sao mà nuôi dạ dày?”
“Cái này thì ngươi giải thích đi.” Tô Bối Bối thở dài nói với Hạ Thiên.
Hạ Thiên lười giải thích với mấy loại người ngu. Hắn không kiên nhẫn nói: “Bối nha đầu, cô không nhất thiết phải nói thêm câu nào với đám người này. Bọn họ chẳng nghe cô giải thích đâu, mà có giải thích cũng nghe không hiểu.”
Câu nói “húp cháo nuôi dạ dày” quả thật đã lưu truyền từ lâu, nhưng cũng không phải là chân lý tuyệt đối. Cháo là thức ăn lỏng, không cần nhai nuốt và dạ dày hoạt động, sẽ giảm bớt gánh nặng cho dạ dày, lại dễ tiêu hóa. Từ hướng này mà nói, bảo nó nuôi dạ dày là không sai, nhưng nó không thể chữa trị hoặc làm giảm các triệu chứng bệnh. Đối với một số người bị bệnh tiểu đường mà nói, ăn cháo sẽ khiến lượng đường trong máu tăng cao, hoặc đối với những bệnh nhân có chứng trào ngược dạ dày, ăn cháo lại càng giống như đã rét vì tuyết lại còn lạnh vì sương.
Những tình huống kể trên cùng với việc cháo hoa có dinh dưỡng hay không chẳng liên quan gì đến nhau.
Hạ Thiên là bác sĩ, đương nhiên biết rõ chi tiết bên trong, nhưng hắn cũng biết cái đám ngu ngốc trước mặt sẽ không để cho hắn giải thích. Bọn họ chỉ là động vật nặng tính cảm xúc, chỉ cần bắt được một điểm sẽ hưng phấn đến không giống người, làm sao có thể nghe người ta giải thích chứ.
Gã thực khách kia chỉ vào nội dung trong wechat, nói với Hạ Thiên và Tô Bối Bối: “Các chuyên gia trong Dưỡng Tiên Sinh đều nói, cháo hoa là thức ăn có dinh dưỡng, có thể chữa khỏi bách bệnh.”
“Cái gì cũng không biết, ngươi còn dám ở đây nói hươu nói vượn.”
“Chẳng lẽ ngươi còn biết nhiều hơn chuyên gia?”
“Phiền nhất là cái đám thanh niên không có năng lực suy tính như các ngươi. Nghe người khác nói sữa bò có dinh dưỡng liền quay sang chửi cháo hoa chúng ta.”
“…”
Nhìn thấy sắc mặt của Hạ Thiên không dễ nhìn cho lắm, Tô Bối Bối vội đè xuống tay của hắn, khẽ lắc đầu: “Đừng đánh nhau, nhất là nhiều người nhìn như vậy, ảnh hưởng không tốt.”
Hạ Thiên xưa nay đánh nhau không cần nhìn cái gì ảnh hưởng hay không ảnh hưởng. Hắn chỉ nhìn đối phương có đáng đánh hay không. Mặc dù xung quanh quán ăn có không ít người đang vây xem, còn có người cầm điện thoại quay chụp, nhưng nếu đã khiến hắn khó chịu, cho dù đài truyền hình có vác máy quay đến quay, trực tiếp cho mấy nghìn người xem, hắn cứ đánh là đánh.
Tô Bối Bối bổ sung một câu: “Ta nói chính là ảnh hưởng đến tâm trạng ăn sáng của ta.”
Câu nói này vẫn còn có chút uy lực. Hạ Thiên mỉm cười: “Ta cũng không thích đánh nhau.”
Gã thực khách bên kia vốn tưởng rằng Hạ Thiên nhịn không được muốn ra tay, đang muốn dựa vào đó để tăng lượt người xem, kết quả chỉ một câu của Tô Bối Bối đã giải quyết hết.
“Này, hai người các ngươi đừng có giả bộ chết, tốt nhất các ngươi nên có một lời giải thích đi chứ.”
“Ngươi rất thích uống cháo hoa đúng không?” Hạ Thiên bỗng nhiên quay sang nói với hắn ta.
Gã thực khách gật đầu: “Đương nhiên, thức ăn có dinh dưỡng như vậy, ngày nào ta cũng muốn ăn, mà ăn sao cũng không cảm thấy đủ.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Vậy hôm nay ngươi ăn cho đủ đi.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì? Ta nói cho ngươi biết, cháo hoa là thức ăn có dinh dưỡng nhất trên thế giới này, có một không hai, mà ta lại… A!” Gã thực khách đang há miệng muốn mắng người, đột nhiên cảm thấy đói bụng, mà đặc biệt lại muốn ăn cháo hoa.
“Ông chủ, cho ta bát cháo hoa.” Gã thực khách bỗng rống lên một câu với ông chủ béo.
Ông chủ béo giật nảy người, cảm thấy hơi khó chịu. Gã này vừa rồi còn đang mắng người, tự dưng lại muốn húp cháo, nhưng ông vẫn múc cho hắn ta một bát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận