Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2786: Ta có thể thề

Trịnh Tiểu Hào dù ngốc cũng hiểu được thân phận của Hạ Thiên không bình thường, một lúc lâu mới chỉ vào Hạ Thiên nói: “Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?”
“Đồ đần nhà ngươi không có tư cách được biết, cút xa một chút.”
Hạ Thiên nói xong tiện tay tát một cái, trực tiếp hất bay Trịnh Tiểu Hào vào trong hồ đối diện, còn về sống hay chết đoán chừng ông trời mới biết được.
Trịnh Vân Lân bị dọa cho mí mắt nhảy dựng, tận mắt nhìn thấy con trai bị đá bay mà không dám nói nửa câu.
“Các ngươi cũng cút đi.” Hạ Thiên liếc nhìn năm sát thủ kia, “Niệm tình các ngươi từng là thành viên của Ám Ảnh đoàn nên lần này ta không tính toán với các ngươi.”
“Cảm tạ đoàn trưởng!” Năm người hai mặt nhìn nhau, sau đó lập tức dùng tốc độ nhanh nhất biến mất.
Hạ Thiên ôm lấy Bạch Tiêm Tiêm tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng cũng nhìn thấy Trần Đông Phong vẻ mặt kinh ngạc: “Ấy, lại là đồ đần nhà ngươi à, ngươi cảm thấy bản thân sống không thoải mái đặc biệt đến tìm chết sao?”
“A, không phải, ta không có, đừng hiểu nhầm.” Trần Đông Phong vội vàng xua tay, hắn sắp bị dọa cho ngốc rồi, “Ta đến đây để xin lỗi, hôm nay mạo phạm ngươi và vị tiểu thư này, thật sự xin lỗi, ta đã ý thức được sai lầm của bản thân rồi, mong các vị đại nhân không chấp tiểu nhân, tha cho ta lần này.”
Bạch Tiêm Tiêm vẻ mặt lạnh lùng nhìn người này, nhất thời không biết nên nói như nào, từ sau khi bản thân rời khỏi đảo Sương Nguyệt số người nàng gặp càng nhiều, nhưng đối với tính người lại có chút thất vọng.
“Biết sai?” Phí Nguyệt ở bên cạnh không khỏi mỉm cười, nàng khinh thường nói: “Ngươi dẫn nhiều người qua đây rõ ràng là để báo thù.”
Hạ Thiên chỉ cau mày chứ không nói gì cả, Trần Đông Phong tý thì bị dọa cho té rái, hắn lập tức xua tay phủ nhận: “Không phải, tuyệt đối không phải, sao ta dám làm thế chứ.”
“Vậy ngươi dẫn bọn họ đến đây làm gì?” Phí Nguyệt thay Hạ Thiên hỏi.
“Là, là… Là thế này.” Trần Đông Phong nảy số rất nhanh, lập tức tìm được một cái cớ không phải là cớ, “Khi ấy bọn họ cũng có mặt, đối với vị tiểu thư này cũng mạo phạm, ta dẫn bọn họ qua đây đương nhiên là muốn xin lỗi hai vị.”
Nói xong hắn hét lên với đám tiểu đệ ở sau lưng, “Các ngươi đứng ngây ra đấy làm gì, còn không nhanh quỳ xuống xin lỗi.”
Hạ Thiên liếc nhìn Bạch Tiêm Tiêm, hắn cười hì hì hỏi: “Vợ Tiêm Tiêm, có muốn xử lý đám đần này để xả giận không?”
“Không cần đâu.” Bạch Tiêm Tiêm không thèm để ý loại ngôn ngữ xúc phạm cỡ này, “Để bọn họ đi là được.”
Hạ Thiên bĩu môi: “Nghe rồi đó, cút đi.”
“Vâng vâng, cút đây, cút đây.” Trần Đông Phong hoàn toàn sợ hãi, rụt đầu rụt vai lui về phía sau.
Lúc này nam nhân cơ bắp bỗng dưng vẻ mặt hưng phấn từ trong xe xông ra, hắn kích động báo cáo với Trần Đông Phong: “Đông ca, năm mươi chiếc xe cẩu và xe múc mà ngươi muốn đã đến rồi, chỉ cần ngươi hạ lệnh là đảm bảo trong mười phút có thể san bằng chỗ này!”
Trần Đông Phong nháy mắt đứng im tại chỗ, trực tiếp bị dọa sợ cho đổ mồ hôi.
“Phụt!” Phí Nguyệt lại mỉm cười, nàng mỉa mai nói: “Năm mươi xe múc, năm mươi xe cẩu, Trần đại thiếu muốn làm gì đó, nhân dịp ban đêm san bằng cái thôn này à?”
“Đông thiếu, ngươi sao thế, nói chuyện đi.” Nam nhân cơ bắp còn đang không ngừng thúc dục hắn: “Nhanh hạ lệnh đi, xe sắp lái qua đây rồi…”
“Bốp!” Trần Đông Phong tức đến mức cho nam nhân kia một phát tát: “Lái con mẹ mày mà lái, nhìn không hiểu bây giờ là tình huống gì sao?”
Một cái tát này gần như dùng hết toàn bộ sức lực, trực tiếp đánh cho nam nhân cơ bắp ngất xỉu.
“Vừa nãy ngươi nói muốn san bằng thôn nào?” Hạ Thiên quay đầu lười biếng hỏi một câu.
“Là, là, là…” Trần Đông Phong bị dọa cho lông tơ cả người dựng nên, trái lại trong lúc gấp gáp nghĩ ra cách ứng phó, hắn giơ tay chỉ vào các làng nghỉ mình ở, “Muốn san bằng làng nghỉ, cái thôn đó quá tàn, xây dựng trước mặt thôn dân đúng là sỉ nhục thôn dân, vì để bày tỏ lời xin lỗi, ta tính đập đi xây lại, sau đó đưa cho hai người làm quà bồi thường.”
Đối với việc này Hạ Thiên không ừ hử gì, Bạch Tiêm Tiêm lại nói: “Muốn đập đi xây lại là việc của ngươi, có điều ta lại không cần.”
“Không không, ngài nhất định phải nhận.” Trần Đông Phong quỳ xuống van xin, “Ta vẫn không muốn chết, cầu xin hai vị tha cho ta, ta thực sự không dám.”
Bạch Tiêm Tiêm lười so đo với loại người này, nàng hờ hững nói: “Không ai muốn mạng của ngươi cả, sau này bớt làm mấy việc độc ác đi, bằng không sớm muộn gì ngươi cũng không được chết tử tế.”
“Ta tuyệt đối sẽ không làm nữa, ta có thể thề.” Trần Đông Phong vội vàng giơ hai ngón giữa lên bầu trời đen tối: “Sau này Trần Đông Phong ta nếu như làm nửa chuyện xấu sẽ khiến cho toàn thân thối nát, không được chết tử tế.”
“Mặc dù ta không quan tâm đến sống chết của ngươi, nhưng ngươi cảm thấy lời thề kiểu này có thể lừa được ai?” Bạch Tiêm Tiêm tuy không hiểu thế sự, cơ mà cũng không phải đồ ngốc.
“Vợ Tiêm Tiêm, ta có thể biến lời thề của hắn thành sự thật.” Hạ Thiên cười hì hì, ngón tay bỗng xuất hiện một cây châm bạc, hắn tùy tiện cắm châm vào Trần Đông Phong: “Thế này là được, sau này nếu như hắn muốn làm trái lời thề thì sẽ giống như hắn nói, toàn thân thối rữa, chết không tử tế.”
Bạch Tiêm Tiêm biết y thuật của Hạ Thiên vô cùng huyền diệu cho nên không nói gì nữa.
Trần Đông Phong âm thầm may mắn, cảm thấy cuối cùng cũng tránh được một kiếm, sau này như nào còn khó nói lắm, ít nhất hiện tại hắn không có nửa điểm làm bậy.
Sau đó Hạ Thiên không quan tâm Trần Đông Phong và Trịnh Vân Lân, hắn ôm Bạch Tiêm Tiêm đi đến bên hồ câu cá đêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận