Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3048: Bởi vì nhàm chán mà thôi

“Ta không biết ngươi đang nói cái gì.” Mặc dù nam tử hói đầu hơi sợ hãi nhưng vẫn không chạy đi, trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Các ngươi bán con của ta, lại còn cắn ngược lại chúng ta, thế giới này còn có công lý không?”
“Công lý?” Hạ Thiên nhảy đến trước mặt nam nhân hói đầu, giữa ngón tay lộ ra ngân châm: “Ta chính là công lý.”
“Ngươi muốn làm gì? Giết người kìa.” Mặc dù nam nhân hói đầu không biết Hạ Thiên muốn làm gì hắn ta nhưng vẫn vô thức la lên.
Vợ của hắn cũng rống lên: “Ông trời ơi, đám buôn người này muốn giết người diệt khẩu. Mọi người mau đến bắt bọn chúng đi.”
Chỉ là, Hạ Thiên hoàn toàn không để ý đến bọn họ la to, đâm cho mỗi người một châm.
“Ngươi làm gì bọn họ vậy?” Tô Vô Song cau mày, nhẹ giọng hỏi.
Hạ Thiên cười nói: “Không có gì, bọn họ không phải thích diễn kịch sao, ta để cho bọn họ tập trung một chút, diễn cho tốt hơn.”
Tô Vô Song im lặng.
“A, ta không sao?” Nam nhân hói đầu sờ lên người mình, phát hiện một chút cũng không cảm thấy khó chịu: “Vợ, ngươi sao rồi?”
Bốp.
Thiếu phụ thùy mị cho hắn ta một bạt tai, mắng to: “Tên phế vật này, ngay cả cầm thuốc nổ cũng không biết làm sao uy hiếp người khác. Nếu không tìm được con trai, ngươi đi chết đi.”
“Vợ, không phải ta luôn làm theo ý của ngươi sao?” Nam tử hói đầu ngẩn người, nói tiếp: “Yên tâm đi, ta nhất định sẽ tìm được con trai trở về. Đây chính là huyết mạch của Cẩu gia ta.”
Bốp bốp.
Thiếu phụ thùy mị lại tá thêm hai cái nữa: “Bớt làm nhục ta đi, Tiểu Kiệt sao có thể là huyết mạch Cẩu gia ngươi được, nó là con của Tiền thiếu gia. Nếu ngươi không tìm về được, coi chừng Tiền thiếu gia làm thịt ngươi đấy.”
Hạ Thiên quay lại nói với Tô Vô Song: “Tiền thiếu gia là tên nào thế?”
“Tiền thiếu gia tên Tiền Đồ Lượng, là ông chủ công ty ta đang làm.” Tô Vô Song rốt cuộc cũng đã hiểu rõ tiền căn hậu quả. Lượn một vòng lớn đến như vậy, thì ra là do vị Tiền thiếu gia kia gây ra.
“Vợ, ngươi nói cái gì thế?” Nam nhân hói đầu sợ ngây người, mở to mắt nhìn vợ của mình.
Thiếu phụ thùy mị che miệng, sắc mặt thay đổi: “A, chồng, ngươi nghe ta giải thích, ý của ta không phải như thế. Ý của ta là Tiểu Kiệt chính là do ta và Tiền thiếu gia vụng trộm sinh ra. Tên khốn đội nón xanh ngươi còn không mau tìm nó trở về.”
Nam nhân hói đầu bị lời nói không đồng nhất của vợ hắn ta làm cho hồ đồ nhưng rốt cuộc cũng cảm thấy có chút không được bình thường: “Vợ, ngươi nói rõ ràng cho ta, rốt cuộc Tiểu Kiệt là con của ai?”
“Là của ta và ngươi… là con trai ông chủ Tiền thiếu gia.”
Thiếu phụ thùy mị phát hiện nàng ta không thể khống chế được miệng của mình, đành nói thật, cuối cùng dứt khoát vò đã mẻ không sợ rơi: “Đúng, Tiểu Kiệt là con trai của và Tiền thiếu gia. Thế nào, con rùa đen rút đầu ngươi có ý kiến gì? Tiền thiếu gia xuất thân hào môn, gen còn tốt hơn Cẩu gia các ngươi gấp một vạn lần. Ngươi thậm chí còn không xứng thay hắn ta nuôi con trai. Ngươi không nghĩ một tên thái giám chết bầm ngươi làm sao có con trai được?”
“Ta là thái giám?” Nam tử hói đầu sửng sốt một hồi: “Làm sao ta có thể là thái giám được? Rõ ràng lần nào ta cũng…”
Nói đến đây, hắn ta bỗng nhiên nhớ đến điều gì đó, cả người ngẩn ra: “Những thứ kia đều là giả…”
“Thế ngươi cho rằng như thế nào?” Thiếu phụ thùy mị lười giả bộ nữa: “Công ty đại diện Tiền thiếu gia phân phối một loại thuốc do tập đoàn Thiên Y nghiên cứu ra. Cứ mỗi tối ta sẽ châm cho ngươi một châm, những chuyện kia đều là do ngươi nằm mơ mà ra. Trên thực tế, ta và Tiền thiếu gia ngủ bên cạnh ngươi đấy.”
“Con tiện nhân kia.” Nam nhân hói đầu tức giận hét lên. Vốn trong lòng hắn ta đang tích tụ sự oán giận, đến tìm Tô Vô Song đòi con trai, kết quả lại bị một hiện thực đánh thẳng vào đầu: “Ta muốn giết ngươi.”
“Ngươi giết đi, có gan thì ngươi giết đi.” Thiếu phụ thùy mị hiển nhiên không cho rằng chồng của mình có gan đó: “Làm mất con trai của ta và Tiền thiếu gia, ngươi còn muốn giết ta, ngươi cảm thấy Tiền thiếu gia sẽ bỏ qua cho ngươi sao?”
“Cái này…” Lửa giận nam nhân hói đầu vừa dâng lên đã biến thành hư ảo, ánh mắt chuyển sang nhắm ngay Hạ Thiên và Tô Vô Song, thời gian dần trôi lại sinh ra oán giận vô tận: “Tất cả đều tại các ngươi, nhất định các ngươi giở trò quỷ. Ta muốn nổ chết các ngươi.”
Nói xong, nam nhân hói đầu nhóm hai kíp nổ còn lại trong tay, chờ đến khi chúng nổ tung mới ném ra ngoài.
Bành, bành.
Hai tiếng nổ vang lên không trung. Đáng tiếc không ai bị thương.
Bởi vì Tô Vô Song đã không nhịn được chém ra một luồng kiếm khí, dẫn đến hai kíp nổ nổ trên không trung.
“Xem náo nhiệt đủ chưa?” Tô Vô Song nhìn về phía một nơi nào đó, lạnh giọng nói: “Còn không biến ra đây, nếu không, ta sẽ trực tiếp giết ngươi.”
Quả nhiên, một người trẻ tuổi mặc đồ vét màu vàng chậm rãi bước ra, vỗ tay: “Nghĩ không ra, nghĩ không ra, Tô tiểu thư lại là người biết võ công, đúng là niềm vui ngoài ý muốn.”
Tô Vô Song biết người này không đơn giản, nhất định là có toan tính: “Ngươi làm ra những chuyện này rốt cuộc là muốn làm gì?”
“Hai mục đích, một là lấy được ngươi, hai là em trai của ngươi.”
Vị Tiền thiếu gia này ngược lại rất sảng khoái, cười ha hả: “Về phần tại sao lại đi một vòng luẩn quẩn, rất đơn giản, bởi vì ta quá nhàm chán.”
“Nhàm chán quá, vậy thì đi chết đi.” Hạ Thiên cười hì hì: “Ta cam đoan ngươi sẽ dục tiên dục tử, muốn ngừng mà không ngừng được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận