Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4313: Ngươi tính là cái gì?

“Ai nói, thật ra nó rất hợp vần.” Lão giả mặc áo tơi không đồng ý với lời nói của Hạ Thiên: “Ngươi có biết, chỉ tổng kết công hiệu của mỗi một châm ta đã tốn mất mấy trăm năm không.” Nói xong, ông ta lại có chút cảm thán nhìn Hạ Thiên: “Ngươi có thể thuận lợi tu luyện môn công pháp này, ngươi nên cảm ơn lão phu. Nếu không, ngươi hoàn toàn nghĩ không ra. Ngươi đã tu luyện Nghịch Thiên Bát Châm, trên cơ bản ngươi chính là đệ tử của ta. Ngươi nên quỳ xuống cung kính gọi ta một tiếng tổ sư.”
“Thôi đừng chém gió nữa.” Hạ Thiên không để vào tai: “Ta chỉ có ba người sư phụ, đó chính là Quỷ Y Trường Minh Đạo Quân, Ám Hoàng Lữ Nhân, còn có Sát Thần Ngải Luân. Thật ra, trong giới tu tiên này, Thần Tiên Tỷ Tỷ là người giúp ta nhiều nhất, nhưng nàng ấy là vợ của ta, không tính là sư phụ. Ngoại trừ bọn họ, chẳng có ai xứng làm sư phụ của ta cả.”
Lão giả áo tơi thất vọng lắc đầu: “Ta nghe được một câu tục ngữ của các ngươi, gọi là uống nước không quên người đào giếng. Xem ra, ngươi không phải là người biết uống nước nhớ nguồn, hiểu được sự cảm ân.”
“Muốn ta cảm ân ngươi?”
Hạ Thiên hỏi ngược lại: “Ngươi tính là cái gì? Ngươi cũng xứng?”
“Haiz, có vẻ ngươi không muốn biết tinh túy chân chính của Nghịch Thiên Bát Châm nằm ở chỗ nào.” Lão giả áo tơi cười nhạo: “Chỗ thần kỳ của Nghịch Thiên Bát Châm thật ra cũng không phải là châm pháp thần kỳ cỡ nào, con đường tu tiên nhanh ra sao. Tinh túy quan trọng nhất của nó nằm ở chỗ nó có cửa ngầm có thể vượt qua giai đoạn độ dẫn thiên kiếp, trực tiếp phi thăng Chân Tiên giới. Ngươi hẳn có hứng thú với điều này chứ?”
Nói đến đây, gương mặt của ông ta hiện lên sự tự tin: “Chỉ cần ngươi làm đệ tử của ta, nhập môn của ta, lão phu sẽ nói cái tinh túy đó cho ngươi biết, như thế nào?”
“Chẳng có hứng thú.” Hạ Thiên tùy ý nói: “Ta không cần biết cái gì là cửa ngầm cửa sáng. Ta muốn phi thăng tự có phương pháp của ta, không đến phiên bất cứ người nào chi phối.”
“Lão đầu, kể cố sự xong chưa?” Hạ Thiên cười hỏi.
Vù.
Lão giả áo tơi bỗng nhiên giật giật cần câu trong tay, phát ra tiếng vang hơi nhẹ. Một sát khí lặng yên bay ra ngoài.
Một giây sau, toàn bộ mặt sông bỗng nhiên sôi lên, bốc lên con sóng lớn cao mấy trăm trượng.
Sau đó, ông ta nhúc nhích cần câu, mặt sông gợn sóng nhanh chóng bình tĩnh lại, giống như động tĩnh vừa rồi hoàn toàn chưa phát sinh qua.
“Thấy rõ chưa? ?” Lão giả áo tơi hơi nghiêng đầu nhìn Hạ Thiên.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Lão đầu nhi, ngươi cảm thấy trò hề này có thể hù dọa được ta sao?”
“Xem ra lý giải của ngươi đối với Nghịch Thiên Bát Châm vẫn chưa đủ sâu?”
Gương mặt lão giả áo tơi hiện lên sự thất vọng: ‘Ngay cả một thức này của ta cũng không nhìn ra được biến hóa, lý giải của ngươi đối với châm thứ bảy vẫn còn thiếu một chút hỏa hầu. Trong vòng một ngàn năm, ngươi đừng nghĩ đến việc thử châm thứ tám.”
“Ta muốn thử thì thử, liên quan gì đến ngươi.” Hạ Thiên nghe xong, cảm thấy rất khó chịu.
Bốp.
Lão giả áo tơi bỗng dưng vung cần câu, câu lên một mảng lớn nước sông lao thẳng về phía Hạ Thiên.
Sóng lớn cuồn cuộn, đừng nói là Hạ Thiên, đoán chừng toàn bộ con thuyền cũng sẽ bị đánh tan không còn.
“Muốn chơi cái này với ta?”
Hạ Thiên tuyệt không sợ hãi, giữa ngón tay lộ ra ngân châm, dùng một thức Châm Ngoại Châm.
Băng hỏa kiếp lực nhanh chóng vận chuyển, biến thành một vòng xoáy linh khí đón sóng mà đi.” Biến hóa của một thức này của ngươi cũng có chút thú vị.” Ánh mắt lão giả áo tơi sáng lên, lộ ra sự hứng thú: “Có thể đi đến một bước này, ngươi chính là bại hoại tốt nhất dùng để thí luyện Nghịch Thiên Bát Châm. Nếu ngươi không làm đệ tử của lão phu, vậy ngươi chỉ có thể làm quân cờ của ta.”
Bốp.
Lại một tiếng vang nhỏ.
Cầu câu từ trong nước bay lên, giống như kiếm chém ra từng luồng kiếm khí. Không ngoài ý muốn, toàn bộ xông thẳng về phía Hạ Thiên.
Hạ Thiên phát hiện có điểm gì là lạ. Sóng nước có hấp lực quỷ dị, có thể không ngừng hút hết Băng Hỏa kiếp lực của hắn.
Kiếm khí bay đến lại cực kỳ xảo trá, khiến hắn không thể không lách mình tránh né.
Tuy nhiên, hắn vẫn không hoảng hốt.
Phiếu Miểu Bộ, La Yên Bộ, Chỉ Xích Thiên Nhai, Súc Địa Thành Thốn…
Hắn sử dụng lần lượt những thân pháp này, thậm chí còn mơ hồ dung hợp bọn chúng lại với nhau.
“Lâm trận biến chiêu, tùy cơ ứng biến.” Lúc này, lão giả áo tơi mới cười lên, gật đầu nói: “Có chút thú vị. Mặc dù ngươi không tiến bộ như lão phu đã đoán, nhưng như vậy cũng ngoài ý muốn rồi, ngược lại càng phù hợp với thần tủy chung cực mà Dạ Đế đã thôi diễn năm đó.”
“Lại nữa.”
Nghĩ đến diệu dụng, ông ta đưa tay đánh ra một chiêu vào mặt nước: “Thần thủy thông, ngự long biến.”
Nước sông giống như một con du long chậm rãi phóng người lên.
Vảy quanh người của nó sáng lên từng mảnh.
Bốn phía bắt đầu tràn ngập một loại khí tức không cách nào hình dung, áp bách toàn bộ không gian như muốn vỡ nát.
Con thủy long mở cái miệng rộng, nuốt Hạ Thiên vào bụng.
“Thủy thần thông, quy khư triều.”
Bỗng dưng, con thủy long lại biến thành từng luồng hơi nước, như sương như khói, thiên địa trở nên mờ mịt.
Theo truyền thuyết, thiên hà chi thủy vô cùng vô tận.
Lúc này, tất cả đều xông thẳng vào người Hạ Thiên.
“Ha ha, nếu ngươi không chết, điều này nói rõ suy nghĩ của lão phu là đúng.”
Lão giả áo tơi ngồi yên trên con thuyền nhỏ: “Nếu thất bại, chỉ sợ lại phải mất mấy ngàn năm mới bồi dưỡng được đạo nguyên chi chủng tiếp theo.”
Bành.
Trong thời điểm quan trọng, trên đỉnh con thủy long đột nhiên nứt ra một cái lỗ tròn.
Tiếp theo, một bàn tay thò ra ngoài, bắt lấy Hạ Thiên lẫn thủy long cùng một chỗ.
“Là ai? Ai đã dám làm hỏng chuyện của lão phu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận