Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3601: Đồ lưu manh thật khó dây dưa

“Ta không thể ở đây sao?”
Giang Hải, cao ốc Thần Y, trong phòng Tô Bối Bối, một vị khách không mời mà đến xuất hiện.
Sau khi nhìn thấy người này, Tô Bối Bối buộc miệng hỏi: “Tại sao ngươi lại ở đây?” Sau đó, nàng liền nhận được câu trả lời này.
“Triệu Vũ Cơ, ta không bị ngươi lừa nữa đâu.” Tô Bối Bối khó chịu ngồi trên ghế salon, khoanh tay nói: “Lần trước ngươi gạt ta đi tu hành gì đó, kết quả ta lại đến Tiểu Tiên Giới ngồi tù.”
Triệu Vũ Cơ mỉm cười nhìn Tô Bối Bối, hai chân bắt chéo, nét mặt hơi có chút trêu chọc: “Thế nào? Bạn đến mà ngay cả chén trà cũng không có sao?”
“Không có.” Tô Bối Bối trừng Triệu Vũ Cơ, đẩy bình nước đến trước mặt nàng: “Chỉ có nước sôi để nguội thôi, có thích uống thì uống.”
Triệu Vũ Cơ cũng không để ý, tự rót cho mình một ly nước sôi để nguội, ung dung nhấp từng ngụm.
“Nói đi, ngươi tìm ta có việc gì?” Tô Bối Bối cảnh giác hỏi: “Ta bận lắm. Chuyện của công ty rất nhiều, không rảnh nói nhảm với ngươi đâu. Cùng lắm cho ngươi mười phút thôi.”
Triệu Vũ Cơ mỉm cười nói: “Không phải có Lam Y Nhân sao? Nàng ấy làm việc rất tốt mà. Trước kia, không phải ngươi thích giao công việc cho nàng ấy rồi bản thân ra ngoài du lịch à?”
“Hừ, ngươi bớt làm bộ đi.” Tô Bối Bối nhìn chằm chằm Triệu Vũ Cơ: “Ngươi đừng tính đổi sang hãm hại người khác nhé. Đúng rồi, ngươi tìm Lam Y Nhân đi. Nàng ấy ở công ty cũng lâu rồi, vừa lúc thay đổi hoàn cảnh, đến Tiểu Tiên Giới chơi một chuyến cũng tốt.”
Triệu Vũ Cơ chăm chú suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu: “Lam Y Nhân không được đâu, cơ sở nàng ấy quá yếu.”
“Vậy thì Thạch Thuần. Cơ sở của Thuần nha đầu tốt hơn ta. Ngươi tìm nàng ấy đi.” Tô Bối Bối vì tránh họa, trực tiếp đẩy Thạch Thuần ra: “Tính tình nàng ấy thích bay nhảy, lại thích Hạ Thiên nữa, tuyệt đối sẽ rất vui khi đi theo ngươi.”
‘Thạch Thuần quả thật không tệ, nhưng Dạ Ngọc Mị đã đi tìm nàng ấy rồi.” Triệu Vũ Cơ thản nhiên nói: “Ta đoạt không lại.”
Con ngươi Tô Bối Bối đảo một vòng, lại nghĩ đến mấy nhân tuyển khác: “Thế thì Liễu Hàm. Nha đầu này đoán chừng cũng khó mà thoát khỏi độc thủ của Hạ Thiên. Hoặc Vân Tiểu Đông cũng được, còn có Triệu Thanh Thanh. Nàng ấy là em họ của ngươi mà. Có chuyện tốt, ngươi không thể không nghĩ đến nàng ấy.”
“Thanh Thanh phải quản lý Thiên Đạo tổ, không rảnh đâu.” Triệu Vũ Cơ bác bỏ Triệu Thanh Thanh: “Dấu hiệu linh khí khôi phục càng lúc càng rõ ràng, dị trạng các nơi cũng liên tiếp phát sinh. Nàng ấy bận hơn so với ngươi nhiều.”
“Ta thấy ngươi chú ý ta thì đúng hơn.” Tô Bối Bối trừng mắt: “Tuy nhiên, ta không ngu gì đến Tiểu Tiên Giới ngồi tù nữa đâu.”
Triệu Vũ Cơ nhấp một ngụm nước, nhẹ giọng nói: “Ngươi không cần đến Tiểu Tiên Giới nữa.”
“Không cần?” Mắt Tô Bối Bối sáng lên, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần: “Thiếu chút nữa lại bị ngươi gạt nữa rồi. Đến Tiểu Tiên Giới hay không, ngươi cũng sẽ tra tấn ta mà thôi.”
“Tại sao ngươi lại nói là tra tấn chứ?” Triệu Vũ Cơ cảm thấy buồn cười: “Hình như ngươi có thành kiến không nhỏ đối với tu hành thì phải. Chuyện này có lợi ích rất lớn đối với ngươi mà.”
Ánh mắt Tô Bối Bối ngưng lại: “Bớt nói nhảm đi. Giọng điệu này của ngươi và Hạ Thiên giống nhau cực kỳ, tuyệt không có ý tốt.”
“Ha ha, xem ra ngươi bị Hạ Thiên lừa nhiều lần rồi nhỉ.” Triệu Vũ Cơ thở dài, chậm rãi đứng lên: “Được rồi, nếu ngươi không muốn, ta cũng không ép ngươi.”
Triệu Vũ Cơ uống cạn ly nước, sau đó nói tiếp: “Ta đi đây, ngươi không cần tiễn đâu.”
“Khoan đã, ngươi cứ như vậy mà đi sao?” Tô Bối Bối thấy nàng dứt khoát như vậy, ngược lại có chút bất an: “Ngươi không phải dục cầm cố túng chứ?”
“Yên tâm đi, ta dục cầm cố túng với ngươi có tác dụng gì chứ?” Gương mặt xinh đẹp của Triệu Vũ Cơ lộ ra nụ cười nhạt nhẽo: “Ngươi hãy lo quản lý tập đoàn Thần Y cho tốt, đừng phân tâm. Ta đi đây.”
Tô Bối Bối đột nhiên có chút cảm giác bất an trong lòng: “Vậy ngươi định tìm ai thay thế ta?”
“Tại sao lại phải thay thế?” Triệu Vũ Cơ mỉm cười: “Vị trí kia là ta đặc biệt thiết kế cho ngươi, không ai có thể thay thế. Tuy nhiên, nếu ngươi không có suy nghĩ đó, ta sẽ thiết kế lại, xóa vị trí kia đi là được.”
Tô Bối Bối cảm thấy có chút áy náy: “Thiếu ta, hẳn không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với kế hoạch của các ngươi chứ?”
Triệu Vũ Cơ mỉm cười đáp: “Không sao, ta đi tìm Hạ Thiên, để hắn tự mình tọa trấn hoặc hắn tự chọn người.”
“Khoan đã, bây giờ ngươi muốn đi tìm Hạ Thiên?” Tô Bối Bối bỗng kéo lại Triệu Vũ Cơ: “Hắn nhất định sẽ đẩy ta ra đấy. Cái đồ lưu manh đó khó dây dưa lắm. Nếu chẳng may hắn đẩy ta ra… không được, ngươi không thể đi.”
“Nếu ngươi không muốn tham gia, ta chỉ có thể tìm hắn nghĩ cách thôi.” Gương mặt Triệu Vũ Cơ hiện lên biểu hiện ngưng trọng: “Kế hoạch kia cũng không thể dừng lại. Bằng không, chúng ta nhất định sẽ chết. Đó cũng không phải nói đùa đâu.”
Tô Bối Bối hiểu ra điều gì đó, bĩu môi: “Cái này còn không phải đang ép buộc ta sao?”
Triệu Vũ Cơ mỉm cười hỏi lại: “Vậy tại sao ngươi lại không đi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận