Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3492: Nên lui chính là đám ngu ngốc đó

Hạ Thiên không thèm nhìn đạo sĩ trẻ tuổi, vẫn cùng với Nhiếp Tiểu Lý đi thẳng về phía trước.
Nhiếp Tiểu Lý nhìn vị đạo sĩ này có chút quen mắt, chỉ là nhất thời nửa khắc không nhớ ra là gặp ở đâu.
“Hai vị, chẳng lẽ hai người không nghe thấy lời ta nói sao?” Đạo sĩ trẻ tuổi lập tức đưa tay ngăn cản Hạ Thiên: “Các ngươi không được đi về phía trước. Nếu không, các ngươi chắc chắn sẽ chết.”
Hạ Thiên lười biếng trả lời một câu: “Đừng cản đường nữa. Nếu không, ngươi mới là người chết đấy.”
Đạo sĩ trẻ tuổi trừng mắt nhìn Hạ Thiên, nghiêm túc nói: “Vị đạo hữu này, bần đạo không có nói đùa.”
“Ta cũng không có hứng thú đùa giỡn với ngươi.” Hạ Thiên khó chịu nói.
Lúc này, Nhiếp Tiểu Lý rốt cuộc cũng nhớ ra thân phận của đạo sĩ trẻ tuổi, lập tức nói: “Ngươi chính là đạo sĩ trên Thiên Đô Phong đúng không? Trước kia, khi lên núi thắp hương, dường như ta đã gặp qua ngươi, đạo hiệu của ngươi là Thanh Dương Tử?”
“Thanh Dương Tử thì không dám nhận, gọi ta Thanh Dương là được.” Đạo sĩ trẻ tuổi hơi thi lễ với Nhiếp Tiểu Lý, lập tức nói: “Bần đạo không có ác ý, chỉ là ta nghe được chút phong thanh, biết được hôm nay chỉ sợ hai vị sẽ gặp tai họa, cho nên ta đã đợi ở đây từ lâu, chỉ muốn khuyên hai vị nên xuống núi, đừng ô uế nơi này.”
Nhiếp Tiểu Lý thở dài: “Ta cảm ơn ý tốt của đạo trưởng, nhưng những việc này không phải chúng ta xuống núi là có thể chấm dứt.”
“Bây giờ xuống núi thì còn giữ được mạng, càng đi về phía trước, hai vị sẽ mất mạng.” Thanh Dương Tử giải thích: “Ở đó đã sớm có cạm bẫy chờ sẵn các ngươi, cần chi phải phân cao thấp với bọn họ. Sống sót mới là đạo lý đúng.”
“Không, ta không muốn rút lui.” Nhiếp Tiểu Lý trực tiếp từ chối lời khuyên của Thanh Dương Tử. Trong hai mươi năm qua, gia đình nàng đã nhượng bộ quá nhiều, chẳng những không nhận lại được thiện đãi, ngược lại còn bị tộc nhân nhiều lần bức bách. Hiện tại, nàng không có ý định dàn xếp ổn thỏa, chỉ muốn thay đổi cục diện, không bị tộc nhân ước thúc nữa.
Hạ Thiên mỉm cười nói, có chút tán thưởng: “Vợ tiếp viên hàng không, nàng nói đúng, tại sao lại phải rút lui chứ? Người nên lui chính là đám ngu ngốc kia.”
“Hai vị đã chấp mê bất ngộ, cũng đừng trách bần đạo sử dụng một số thủ đoạn cứng rắn.” Mày rậm Thanh Dương Tử dựng lên, gương mặt ngưng trọng: “Sư phụ ta đã trải qua đo lường tính toán, tiên đoán các ngươi sẽ tạo thành hậu quả không thể đo lường được cho Hoàng Sơn, cho nên bần đạo tuyệt không thể để các ngươi lên núi.”
“Ta cảm thấy đạo trưởng ngươi đã tính sai một việc.” Nhiếp Tiểu Lý lắc đầu: “Ngươi không nên cầm súng chỉ vào người tốt. Đây chính là sự che chở biến tướng cho người xấu.”
Hạ Thiên nhếch miệng, trực tiếp vạch trần: “Vợ tiếp viên hàng không, nàng còn không biết rõ sao? Bọn họ chỉ đối phó người tốt, đó là vì người tốt dễ đối phó. Đối phó người tốt, bọn họ còn có thể phân chia một chút chỗ tốt với người xấu. Giúp đỡ người tốt, chỗ tốt nào cũng chẳng vớt được.”
“Vậy tại sao không cùng lúc đối phó người xấu, diệt trừ người xấu và thế lực tà ác, lợi ích có được không phải sẽ càng lớn hơn sao?” Nhiếp Tiểu Lý có chút không hiểu, hỏi ngược lại Hạ Thiên.
“Chỗ tốt sẽ lớn, nhưng bọn họ lại không lấy được.” Hạ Thiên cười nói: “Bọn họ đánh không lại người xấu, cũng không dám đánh người xấu.”
Lúc này, mặt Thanh Dương Tử đỏ lên, thẹn quá hóa giận mắng to: “Hai người các ngươi đúng là minh ngoan bất linh. Bần đạo đã có ý tốt nhắc nhở các ngươi, các ngươi không lĩnh tình thì thôi đi, lại còn châm chọc, khiêu khích, đúng là không phân tốt xấu. Ta sẽ để các ngươi nếm thử sự lợi hại của bần đạo.”
Nói xong, hắn ta lập tức mở ra vũ bộ, trong nháy mắt vọt đến trước mặt Hạ Thiên, vân chưởng như du long chộp về phía ngực của hắn.
Một hệ liệt động tác, nhìn thì chậm nhưng thật ra lại chưa đến hai giây.
Một luồng xảo lực bám vào lòng bàn tay, cho dù Hạ Thiên có muốn tránh cũng có chút khó, bởi vì kình đạo sẽ bị dính vào.
Nếu không tránh thì tốt, chưởng khí sẽ xuyên thấu, không nằm trên giường mười ngày nửa tháng là không được.
Một chưởng khác đánh về phía huyệt vị trên vai Nhiếp Tiểu Lý.
Mục đích Thanh Dương Tử không phải giết Hạ Thiên và Nhiếp Tiểu Lý mà là để bọn họ đánh mất năng lực hành động, có như thế mới phòng ngừa được một trận đại chiến, nguy cơ Hoàng Sơn theo tiên đoán tất nhiên sẽ được giải trừ.
Tiếp theo, hắn ta sẽ đến Vân Tiên Tự gây chuyện với đám hòa thượng trong đó.
Bốn mươi năm trước, ở đó còn có một đạo quán truyền thừa mấy ngàn năm, nhưng về sau đã bị tên hòa thượng tên Nhiếp Vân Hải cướp đi.
Đạo sĩ trong quán đều bị đuổi hết ra ngoài, tính luôn cả sư phụ hắn ta Huyền Đô Tử. Bọn họ đành phải xây dựng một đạo quán sơ sài, miễn cưỡng làm nơi dừng chân.
Huyền Đô Tử là một lão đạo sĩ rất có danh tiếng, nhưng mạnh không phải nằm ở vũ lực mà là ở bản lãnh xem bói đo mệnh, gần như bách trắc bách linh, không trật lần nào.
Thật ra bọn họ cũng có nghe nói chuyện ở Nhiếp gia trấn, nhưng chuyện đó chẳng liên quan đến bọn họ, bọn họ cũng chẳng có ý định xen vào việc của người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận