Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4135: Hạ Thiên có thể thành thần tiên sao?

“Mấy vị bằng hữu, có thể giải trừ cái này trước hay không?” Nam nhân mặc quần jean khẩn cầu những người kia: “Chúng ta sắp không chịu nổi rồi. Thật ra, ta có tin tức quan trọng về Hạ Thiên muốn nói cho các ngươi biết.”
Ngũ Độc Đồng Tử đề nghị: “Chúng ta thu trận pháp trước, nghe xem hắn ta nói cái gì.”
“Cứ để hắn ta nói, không nhất thiết phải thu trận.” Cửu Cân lão thái bà nheo mắt nói: “Nếu dám nói dối, ta sẽ giết bọn họ chết.”
“Ha ha, lão thái bà nói đúng đấy.” Nam nhân hùng hậu cười phụ họa.
“Ta cho ngươi một phút.” Nam nhân âm trầm lạnh lùng nói: “Muốn nói thì nói nhanh lên. Bằng không, các ngươi cũng chỉ là vật hy sinh cho âm Huyết Lão Đồ ta mà thôi.”
Nam nhân mặc quần jean vội vàng nói: “Thật ra các ngươi đã sớm rơi vào cạm bẫy của Hạ Thiên. Chuyện này ngay từ lúc ban đầu chính là cái bẫy của hắn.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Nam nhân âm trầm không hài lòng hỏi: “Ngươi muốn hù chúng ta?”
“Không phải.” Trên người nữ nhân váy trắng dính tơ máu, người đã có chút suy yếu, thở hổn hển nói: “Chúng ta nhìn thấy người của Ám Ảnh Đoàn trên một hòn đảo cách đây khoảng hai ba ngàn mét.”
Nam nhân mặc quần jean bổ sung: “Nơi này vốn là trụ sở huấn luyện của Ám Ảnh Đoàn. Bây giờ toàn bộ trống rỗng, các ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?” “Không thể nào?” âm thanh hùng hậu phản bác: “Chúng ta mua được tin tức từ Ám Võng, nói người của Ám Ảnh Đoàn đã sớm bị một đại nhân vật nào đó thanh trừ sạch sẽ, nhưng khi đó Hạ Thiên đi đâu cũng không biết. Vì thế mới có chuyện mọi người bị dụ đến đây ngày hôm nay.”
Nam nhân quần jean giải thích: “Các ngươi nhất định đã nhận được tin tức giả.”
“Tin tức Thần Dụ không thể nào sai lầm được.” Thiếu nữ kia cười lạnh: ‘Ta thấy ngươi không chừng là chó săn do Hạ Thiên phái đến, cố ý muốn tiêu hao sức mạnh của chúng ta, để chúng ta buông lỏng cảnh giác.”
“Không thể nào.” Nam nhân mặc quần jean lắc đầu liên tục, cười khổ nói: “Chúng ta và Hạ Thiên không có giao tình gì, vì sao lại nghe hắn chứ?”
Nữ nhân váy trắng hữu khí vô lực nói: “Thật ra chúng ta cũng là người của tổ chức Thần Dụ, là nhân viên của xí nghiệp dược phẩm. Lần này chúng ta đến chính là để thu thập thi thể của Hạ Thiên.”
“Không sai, dựa theo kế hoạch, lúc này Hạ Thiên chết rồi mới đúng.” Nam nhân mặc quần jean có chút tức giận nói: “Chúng ta đến chính là để nhặt xác. Bởi vì thần Dụ muốn phá giải bí mật cơ thể Hạ Thiên. Ai biết được không thấy được thi thể của Hạ Thiên, ngược lại còn trúng mai phục của các ngươi. Ta sợ trong các ngươi có nội ứng, cố tình để lộ tin tức, để chúng ta tự giết lẫn nhau, còn Hạ Thiên thì ở một bên ngư ông đắc lợi.”
“Đánh rắm!” Nam nhân âm trầm nửa chữ cũng không tin: “Các ngươi nhất định có vấn đề, trước giết hết rồi nói sau.”
“Khoan đã.” Ngũ Độc Đồng Tử ngược lại có chút tin tưởng: “Ta lại cảm thấy bọn họ nói cũng có lý.”
Cửu Cân lão thái bà nói: “Hai người này có chết hay không thật ra không quan trọng. Quan trọng là chiêu thức dùng trên người bọn họ, nếu chẳng may liều lượng không đủ, làm sao mà đối phó Hạ Thiên?”
“Chỉ một Hạ Thiên thôi mà, hắn còn có thể trở thành thần tiên sao?” Nam nhân âm trầm nghiến răng mắng: “Ta không tin hắn thật sự vô địch thiên hạ.”
Thiếu nữ kia cũng nói: “Bất kể nói như thế nào, hai người kia đều rất khả nghi, chúng ta cứ giết trước rồi nói sau.”
“Không sai. Chúng ta là sát thủ, cũng không phải buôn bán.” Ni Xai Phách nói: “Nên tranh thủ thời gian đi. Bằng không, Hạ Thiên rất có thể sẽ đến ngay. Đến lúc đó chúng ta có muốn giết cũng không kịp.”
“Vậy thì giết.” âm thanh hùng hậu ra lệnh.
Nam nhân mặc quần jean hoảng hốt trong lòng, vội vàng ngửa đầu kêu lên: ‘Hạ tiên sinh, mau cứu chúng ta. Ngươi đã đồng ý giúp chúng ta chữa bệnh. Nếu chúng ta chết, ngươi chẳng phải nuốt lời sao?”
“Hạ tiên sinh, cứu…” Nữ nhân váy trắng cũng muốn kêu cứu nhưng cơ thể bị tơ máu đốt cháy, khí huyết cả người cũng bắt đầu cháy rừng rực, đau không chịu nổi.
Nhưng lúc này, những người khác cũng đã nuốt thứ gì đó, há miệng phun ra một ngụm máu, hừng hực huyết hỏa, đốt lại càng mạnh hơn: “Hạ tiên sinh, ta còn một tin tức liên quan đến bé ngoan, cực kỳ quan trọng.” Nam nhân mặc quần jean thấy đám huyết hỏa sắp đốt đến mình, vội vàng kêu cứu: “Ngươi mau cứu ta đi. Bằng không, ngươi sẽ không biết gì về nàng ta đâu.”
Nam nhân âm trầm lạnh lùng nói: ‘Tiểu tử ngươi quả nhiên là mồi nhử do Hạ Thiên phái đến. Nhưng không sao, bây giờ Hạ Thiên có đến thì cũng chết mà thôi.”
Lời còn chưa dứt, bên cạnh hắn ta vang lên một âm thanh lười biếng: “Ngươi nói ai sẽ chết?”
“Là ai?”
Nam nhân âm trầm cả kinh, vội quay đầu về phía phát ra âm thanh, đột nhiên phát hiện bên cạnh không biết từ khi nào lại xuất hiện một người.
“Phốc.”
Nam nhân âm trầm vô thức há miệng phun một luồng huyết khí vào người đến.
“Miệng ngươi thối quá, đừng có phun nước bọt tung tóe như vậy, mất vệ sinh vô cùng.” Người đến cực kỳ khó chịu, sau đó một cước đá vào miệng nam nhân âm trầm.
“Thanh Sắc Ma.” Đám người còn lại lớn tiếng kinh hô.
Ni Xai Phách chỉ vào người đến: “Hắn chính là Hạ Thiên.”
Âm thanh hùng hậu quát to: “Mọi người đừng hoảng sợ, tập trung lực lượng, thôi động pháp trận, nhất cử oanh sát.”
Những người còn lại quay nhanh thân hình, toàn bộ há miệng phun máu về phía Hạ Thiên.
“Các ngươi là cóc sao?” Hạ Thiên nhìn thấy, cảm thấy có chút buồn cười: “Trình độ xấu phải nói là hết mức.”
Nam nhân mặc quần jean lên tiếng nhắc nhở: “Hạ tiên sinh, ngươi tuyệt đối đừng có chủ quan. Bọn họ đã uống bí dược huyết lão của Thần Dụ, thứ này chỉ cần dính vào, huyết nhục của chúng ta sẽ bị thiêu đốt…”
Hạ Thiên nhếch miệng: ‘Thứ đồ chơi này vô dụng với ta.” Hắn còn chưa nói hết, người đã bị huyết khí cuồn cuộn bao phủ, cơ thể dùng tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được bị đốt cháy. Chưa đầy ba giây, hắn đã bị đốt thành một đống tro, theo gió tiêu tán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận