Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3853: Vậy để ta cho ngươi mở mang tầm mắt một chút

“Ngươi khinh thường quá đáng.” Ánh mắt Đại Thiên Thu như muốn lồi ra, răng nghiến kèn kẹt, phun ra từng chữ qua kẽ răng: “Những khách khanh khác, còn có toàn bộ Võ Tông Đường, tất cả lên hết cho ta, giết chết Hạ Thiên.”
Khi hô lên, hắn ta liếc nhìn Hoa hội trưởng.
“Giết.” Hoa hội trưởng ngầm hiểu, lập tức móc ra nhuyễn kiếm bên hông đâm ra ngoài.
Hạ Thiên cực kỳ thất vọng: “Tất cả đều là cặn bã, ngay cả một người có thể chơi với ta cũng không có, đúng là không có ý nghĩa.”
“Vậy thì giao lại toàn bộ cho ta giải quyết đi.” Ninh Nhụy Nhụy lạnh lùng nói.
Hạ Thiên cười hỏi: “Tiểu muội chân dài, nàng khẳng định?”
Ninh Nhụy Nhụy nghiêm túc nói: “Nếu ngươi đã chướng mắt những người này, chi bằng nhường cho ta luyện tay một chút. Ta không thể nào cứ ỷ lại ngươi bảo vệ mãi. Ta cũng phải có lúc trưởng thành chứ. Hơn nữa, Cửu tỷ tỷ đã nói rồi, chỉ có không ngừng chiến đấu mới có thể trưởng thành.”
“Cửu nha đầu nói sai rồi.” Hạ Thiên lắc đầu: “Tiểu muội chân dài, thật ra trưởng thành nhanh nhất chính là song tu với ta. Băng hỏa linh thể của ta phối hợp với Nghịch Thiên Bát Châm, nhất định có thể tăng nàng lên Kim Đan Kỳ. Hơn nữa, Nghịch Thiên Bát Châm của ta cũng có thể nhanh chóng phát triển. Đến lúc đó, chúng ta hỗ trợ, xúc tiến lẫn nhau. Ta khôi phục lại đệ ngũ châm, thậm chí đệ lục châm cũng không chừng.”
Gương mặt xinh đẹp của Ninh Nhụy Nhụy đỏ bừng, xấu hổ trừng mắt với Hạ Thiên: “Ta tin cái đầu ngươi đấy. Ngươi chỉ thèm cơ thể của ta mà thôi, ngươi thấp hèn quá.”
“Này, ta nói đều là thật.” Hạ Thiên nghiêm túc nói: ‘Tiểu muội chân dài, nàng nên tin tưởng ta.”
Ninh Nhụy Nhụy nhìn ánh mắt của Hạ Thiên, rất sáng, một chút ý vị hèn mọn cũng không có, nhất thời không khỏi sửng sốt.
Nàng nhớ lại lịch sử hậu cung Hạ Thiên là A Cửu và Y Tiểu m, hình như có chuyện như vậy.
“Chỉ khi nào ta khôi phục được đệ thất châm, ta mới có thể nghĩ cách đột phá nghịch thiên đệ bát châm.” Hạ Thiên nhìn thấy Ninh Nhụy Nhụy có vẻ dao động, lập tức rèn sắt như còn nóng: “Tiểu muội chân dài, ta xưa nay không có nói dối. Điều này nàng cũng biết mà.” Thật ra, trái đất và Tiên Vân đại lục đều không an toàn, vẫn luôn bị liên minh tu tiên nhìn ngó. Khi bọn họ phái người đến, thực lực của ta không đủ, làm sao bảo vệ mọi người?”
Ninh Nhụy Nhụy do dự nói: “Tại sao ta luôn cảm thấy ngươi đang gạt ta.”
“Làm gì có chuyện đó.” Hạ Thiên cười nói: “Tiểu muội chân dài, ta nghiêm túc đấy, lừa ai cũng không có khả năng lừa nàng. Nàng hẳn cũng đã nghe qua từ chỗ Cửu nha đầu và vợ Y Y, cho nên, chúng ta song tu chỉ là chuyện lửa sém lông mày. Chỉ là ta không muốn đặt trách nhiệm nặng nề như vậy lên người nàng. Thành ra, ta không hề ép buộc nàng. Nhưng mà gần đây ta mơ hồ cảm giác được sẽ có sự thay đổi không tốt, cho nên…”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Đại Thiên Thu và một đám đệ tử Võ Tông Đường đã giết đến gần.
“Một đôi cẩu nam nữ, sắp chết đến nơi mà còn ở đây nói mấy chuyện bẩn thỉu không chịu được.” Đại Thiên Thu tay cầm trường kiếm, biểu hiệu vô cùng chán ghét và phẫn nộ: “Bây giờ ta sẽ giết chết các ngươi, các ngươi cứ đến địa phủ làm quỷ uyên ương đi.”
Ninh Nhụy Nhụy lập tức lấy lại tinh thần, không còn tâm trạng nghe Hạ Thiên nói những lời đó, tiện tay lấy ra Lưu Vân Thiết Nhận: “Trước đó, Cửu tỷ tỷ đã dạy ta mấy phương pháp sử dụng. Hôm nay vừa lúc ta bắt các ngươi thử một lần.”
“Ha ha, ngươi cho rằng lấy sắt hoàn làm ám khí thì có thể ngăn cản trường hồng kiếm của ta sao?” Đại Thiên Thu thấy Ninh Nhụy Nhụy bóp một viên thuốc trong lòng bàn tay, không thể nhịn được cười: “Đúng là buồn cười, vậy bổn đường chủ một kiếm tiễn ngươi về Tây Thiên.”
Ninh Nhụy Nhụy thản nhiên nói: “Thiếu kiến thức thì cũng đừng mở miệng. Vừa nói ra là biết ngươi vô tri. Đây là Kiếm Hoàn đó, đồ ngu ngốc.”
“Buồn cười.” Đại Thiên Thu một kiếm bổ về phía đỉnh đầu Ninh Nhụy Nhụy: “Thuật Kiếm Hoàn đã sớm thất truyền từ cuối đời Đường. Cho dù thời Hán Đường, nó cũng chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chưa từng có ai nhìn thấy qua vật thật. Các ngươi quả nhiên là hạng người giở trò dối trá. Hãy ăn của ta một chiêu Trường Hồng Quán Nhật.”
Uy một kiếm, hàn khí bức người.
Giống như hàng ngàn ngọn núi tuyết mênh mông đổ ập xuống.
“Vậy ta sẽ để cho ngươi mở mang tầm mắt một chút.” Ninh Nhụy Nhụy không hề sợ hãi, đan điền dâng lên linh khí, lập tức rót vào trong thiết nhận.
Vù.
Chỉ nghe một tiếng cực kỳ nhỏ vang lên, một luồng ánh sáng trắng nhanh chóng mở rộng dến phạm vi mấy trăm mét.
Tốc độ cực nhanh nhưng quá trình lại phiêu dật, giống như một đám mây từ trên bầu trời bay xuống.
Đại Thiên Thu thật ra đã có chút sợ hãi nhưng khi cúi đầu nhìn xuống, hắn ta phát hiện mình lông tóc không thương, không khỏi quát lạnh: “Cổ lộng huyền hư, đi chết đi.”
Trường kiếm chém xuống đầu Ninh Nhụy Nhụy.
Một kiếm này, uy lực cực lớn.
Đại Thiên Thu vẫn có chút tự tin đối với sức mạnh của mình. Chỉ cần chém trúng, cho dù là kim cương, hắn ta cũng tự nhận mình có thể chém thành hai nửa.
Đáng tiếc, sự thật lại nằm ngoài dự liệu của hắn ta.
Ninh Nhụy Nhụy cũng không bị cắt thành hai nửa.
Bị cắt thành hai nửa là kiếm của hắn ta.
Trường Hồng Quán Nhật lại bị một đám mây chặt đứt.
Đồng thời bị chém đứt còn có chính hắn ta, cùng với đám đệ tử áo bào trắng đang xông tới cùng với hắn ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận