Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2772: Vợ bé tương lai của ta

Trong lòng Trần Đông Phong có chút không vui, hắn ta đúng thật rất thích nhan sắc lạnh lùng như Bạch Tiêm Tiêm, nhưng dựa vào kinh nghiệm trước đó của hắn thì loại nữ nhân này thường giả vờ lạnh lùng, sau khi được hắn xem trọng đều lẳng lơ không chịu được.
Nữ nhân trước mặt này đúng là đã hấp dẫn được sự chú ý của hắn, bây giờ còn muốn đề cao khẩu vị của hắn, thật sự có chút tham lam.
“Ta cũng không nói nhảm nữa.” Những năm này Trần Đông Phong ở chốn phong lưu rất thuận lợi, vậy nên cũng hình thành tính cách độc tôn, mặc dù rất muốn theo đuổi người đẹp trước mặt, nhưng lại không có tính nhẫn nại, “Ra giá đi, sáu triệu thêm một căn nhà ở nội thành, đừng quá tham lam, cẩn thận không có được cái gì đâu.”
Trong lúc nói chuyện lại có thêm mấy chiếc thuyền cao tốc từ bên kia làng nghỉ chạy tới, rõ ràng là tiểu đệ và người hầu của vị Trần đại thiếu trước mắt này.
“Không biết ngươi đang nói gì cả.” Bạch Tiêm Tiêm lạnh lùng trả lời một câu: “Với lại mặt ngươi nổi tử khí, đoán chừng không sống được lâu nữa rồi, vẫn nên về nhà chờ chết thôi.”
Trần Đông Phong vô cùng tức giận, hắn quát mắng Bạch Tiêm Tiêm: “Mẹ mày nói gì đấy!”
“Thật sự cho mình là tiên nữ chắc, già mồm cãi láo thì thôi, lại còn dám mắng Đông ca chúng ta.” Nam nhân cơ bắp tức giận nhất, hắn nhe răng với con chó bự: “Vương Tài, đừng giả vờ nữa, cắn chết đồ nữ nhân đáng ghét này cho ta.”
Con chó đang nằm rạp trên tảng đá nghe lệnh bỗng dưng run lên một cái rồi đứng dậy, nó gầm gừ bổ nhào về phía Bạch Tiêm Tiêm.
Bạch Tiêm Tiêm nhẹ nhàng chốn thoát, nàng quay đầu nhìn về phía con chó độc ác kia, đôi mày thanh tú hơi cau lại, con chó này có khả năng đã dính tới mạng người rồi, nếu không thì tuyệt đối sẽ không tràn ngập sát khí như thế.
“Hú…” Con chó thấy không vồ trúng người lập tức tính khí càng lớn hơn, nó thấp giọng gầm gừ với Bạch Tiêm Tiêm.
Bạch Tiêm Tiêm đang do dự có nên đánh chết con chó này hay không.
“Người đẹp đừng sợ, thật ra Vương Tài không cắn người đâu, chỉ là nó thích dọa gái xinh thôi.” Trần Đông Phong lại cho rằng Bạch Tiêm Tiêm sợ hãi, thế là hắn cười khuyên bảo: “Ngược lại ngươi cũng rảnh mà, chi bằng mọi người đi chơi với nhau, thế không phải càng náo nhiệt à.”
“Hơn nữa ta chỉ muốn kết bạn với ngươi, hoàn toàn không có ý đồ khác, suy cho cùng ta cũng không phải người xấu.”
Ngu mới tin ngươi.
Bạch Tiêm Tiêm hừ lạnh một tiếng, người này đúng là tự cho mình là đúng, thật sự coi rằng tất cả nữ nhân trong thiên hạ đều là đồ chơi không có não à.
Nam nhân cơ bắp kia dẫn theo bốn tiểu đệ đã lên đến trung tâm đảo, dường như hắn tính cưỡng ép dẫn Bạch Tiêm Tiêm đi.
“Ta không rảnh lãng phí thời gian với các ngươi.” Bạch Tiêm Tiêm cảm thấy cực kỳ phiền phức, nàng xoay người rời đi.
“Vương Tài, ngăn nữ nhân này lại, đừng để nàng ta chạy thoát.” Nam nhân cơ bắp quát lên với con chó, “Dám thách thức chúng ta, hôm nay ông đây không trừng trị nữ nhân nhà ngươi thì không được.”
Con chó thấp giọng gầm gừ hai tiếng, nó tiếp tục bổ nhào về phía Bạch Tiêm Tiêm.
“Bộp!”
Bỗng dưng con chó không có bất kỳ dấu hiệu nào ngã từ trong không trung xuống, sau đó lỗ mũi chảy máu, không còn bất kỳ hơi thở nào.
“Vương Tài, mày làm sao đấy?” Nam nhân cơ bắp thấy vậy lập tức đi đến bên người con chó, chỉ thấy vừa liếc nhìn đã bị dọa sợ, hắn quay đầu hét lên với Trần Đông Phong: “Đông ca, Vương Tài chết rồi.”
Gương mặt của Trần Đông Phong lập tức tái xanh, hắn hung ác nhìn chằm chằm Bạch Tiêm Tiêm: “Đờ cờ mờ, dám giết chó của ta!”
“Không phải ta giết.” Bạch Tiêm Tiêm thản nhiên nói.
“Còn dám ngụy biện, không phải đồ tiện nhân ngươi thì là ai!” Trần Đông Phong dựng ngón tay với Bạch Tiêm Tiêm, hừ lạnh mắng mỏ: “Chó của ông đây là chủng loại quý hiếm trên toàn thế giới, để nuôi lớn một con như thế phải hơn chục triệu, thức ăn mỗi ngày đều phải vận chuyển đường hàng không, thế mà ngươi dám giết nó!”
“Một con chó thôi mà, giết thì cứ giết.” Mặc dù Bạch Tiêm Tiêm biết rõ không phải bản thân động thủ, nhưng đối phương cứng rắn muốn gán cho nàng thì nàng cũng lười tranh cãi: “Con chó này của ngươi chắc là đã dính đến mạng người, chết cũng coi như đáng đời.”
Trần Đông Phong càng trở nên giận dữ hơn, hắn quát với các tiểu đệ kia: “Bắt nữ nhân này lại cho ta rồi dẫn về làng nghỉ, bổ thiếu gia phải cẩn thận bào chế nàng!”
Nam nhân cơ bắp hưởng hứng đầu tiên, hắn chạy lại chỗ Bạch Tiêm Tiêm sau đó bàn tay trực tiếp duỗi về phía cổ nàng.
Chỉ là không đợi hắn động đến người Bạch Tiêm Tiêm thì cả người bỗng dưng như đạo pháo bắn ra bên ngoài trăm mét, rơi thẳng xuống trong hồ nửa ngày không nổi lên.
“Hả?” Trần Đông Phong ngơ ngác, lẽ nào nữ nhân này còn là cao thủ công phu, “Mấy người các ngươi lên hết đi, hình như nữ nhân này có chút võ công, chẳng trách không sợ như thế.”
Mấy tiểu đệ kia còn chưa kịp phản ứng đã tiếp nối theo gót chân của nam nhân cơ bắp, cả người trực tiếp bay thẳng vào trong hồ.
“Ai?” Lúc này Trần Đông Phong mới tỉnh táo, hắn có thể xác định không phải do Bạch Tiêm Tiêm động thủ, thế là quát lên với xung quanh: “Ai dám phá hủy chuyện tốt của bổn thiếu gia? Không muốn sống nữa à!”
“Không muốn sống chính là đồ đần nhà ngươi đấy.” Một giọng nói lười biếng bỗng dưng vang lên, “Còn dám nhắm vào vợ bé tương lai của ta, nói đi, ngươi muốn trở thành hoạn quan hay là thành người chết?”
Sau khi Bạch Tiêm Tiêm nghe thấy giọng nói này vẻ mặt lập tức lộ ra sự vui vẻ, tiếp đó có một bóng người rơi xuống bên cạnh nàng, bàn tay cũng dán lên eo nàng.
“Sao ngươi lại tới đây?” Bạch Tiêm Tiêm nhìn người bỗng dưng xuất hiện, nàng kỳ quái nói.
Hạ Thiên cười hì hì: “Đương nhiên là tới tìm ngươi rồi.”
“Đồ oắt con, ngươi là ai, dám cướp nữ nhân với bổn thiếu gia?” Trần Đông Phong trông thấy Hạ Thiên liền tỏ vẻ khinh thường, “Cho ngươi mười giây lập tức cút đi, bằng không đừng trách ta không khách khí.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận