Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2577: Chỉ là chơi đùa chút thôi

Người lên tiếng khoảng hai bảy hai tám tuổi, mặc đạo bào, cột búi tóc, rất có thể là một đạo sĩ.
Vì sao lại nói “rất có thể” ? Bởi vì người thanh niên này chẳng những trang điểm đậm, đeo bông tai sáng loáng, bên cạnh còn có mấy người phụ nữ trang điểm đậm cũng không kém gì đi theo.
Bọn họ vốn đang trò chuyện chủ đề tu đạo thành tiên. Gã thanh niên đang ba hoa khoác lác, bỗng nhiên Hạ Thiên nói như thế, chẳng khác nào đánh vào mặt hắn ta.
Tô Bối Bối nhìn mặt gã thanh niên, cảm giác giống như đã gặp qua ở đâu rồi, nhưng nhất thời không thể nhớ ra.
“Vị bằng hữu này, ngươi không cảm thấy ngươi quá bất công sao?” Gã thanh niên mỉm cười, ra vẻ lễ phép vái chào Hạ Thiên và Tô Bối Bối: “Tu tiên chính là đại đạo, vứt bỏ phàm tục. Tích cốc đoạn trần vốn là cơ sở, sao ngươi lại bảo là nói mò chứ.”
“Ngươi đừng có nói bậy. Loại ngu ngốc như ngươi không có tư cách làm bạn của ta.” Hạ Thiên nhếch miệng, khó chịu nói.
Gã thanh niên mặc đạo bào còn chưa lên tiếng, mấy người phụ nữ trang điểm đậm đi bên cạnh không nhịn được la ó với Hạ Thiên.
“Ngươi mới là ngu ngốc đấy. Đây là Mã đạo trưởng cả nước nghe tiếng.”
“Mã đạo trưởng là đại đạo sĩ núi Chung Nam, tu vi cao thâm, gần như là tiên nhân, ngươi tính là cái gì chứ?”
“Ngươi chỉ là một tên nhóc hỉ mũi chưa sạch, có biết về tu tiên như Mã đạo trưởng không?”
“Mã đạo trưởng biết luyện tiên đan, rất nhiều quan lại quyền quý đều cầu Mã đạo trưởng.”
“Đừng để ý đến loại người này nữa. Mã đạo trưởng, chúng ta nói tiếp chuyện của chúng ta đi.”
“…”
Nghe mấy người phụ nữ ra sức giải thích, Tô Bối Bối rốt cuộc cũng có chút ấn tượng. Nàng nhìn cách ăn mặc đặc biệt của vị Mã đạo trưởng, nhẹ giọng nói với Hạ Thiên: “Người này là đạo sĩ nổi tiếng trên mạng, thường hay sử dụng cách nói chuyện với người khác và cách ăn mặc để gia tăng sự nổi tiếng. Dạo gần đây, người này càng nổi tiếng hơn, có vẻ như đã sáng lập một tiên hội linh thiền, có nói ai nhập hội sẽ nhận được một viên tiên đan do hắn ta luyện chế, cam đoan từ đây bách bệnh bất xâm. Hình như có không ít người nổi tiếng nhập hội.”
“Chẳng qua chỉ là một tên lừa gạt.” Hạ Thiên nói: “Nửa điểm tu vi cũng không có, hắn ta có thể luyện ra được loại tiên đan gì.”
Ban đầu, vị Mã đạo trưởng cũng không muốn so đo với Hạ Thiên, nhưng sau khi hắn ta nhìn thấy nhan sắc quốc sắc thiên hương của Tô Bối Bối, nhất thời động sắc tâm, đầu óc không chuyển động được nữa, cứ làm ra vẻ mạnh mẽ trước mặt Hạ Thiên.
“Vị tiên sinh này, dường như ngươi có thành kiến với đạo sĩ thì phải.” Mã đạo trưởng cười nhạt một tiếng, hoàn toàn không để ý đến giọng điệu khinh thường của Hạ Thiên: “Bần đạo không phải lừa đảo, mà là đạo sĩ nghiêm chỉnh. Hơn nữa, bần đạo cũng xem như có chút tạo nghệ với tu hành. Nếu ngươi có hứng thú, ngươi có thể mang theo vị mỹ nữ kia đến tiên hội linh thiền của ta. Chẳng những mỗi tháng ngươi sẽ có được một viên tiên đan của ta, mà còn có thể tham gia hội đạo tu do chính bần đạo giảng giải.”
Nói xong, đầu ngón tay Mã đạo trưởng lật một cái, biến ra một danh thiếp bóng loáng đưa đến trước mặt Tô Bối Bối và Hạ Thiên.
“Ban đầu, ngươi cứ làm tên lừa đảo của ngươi đi. Ngươi lừa ai, lừa bao nhiêu tiền chẳng liên quan gì đến ta, ta không có hứng thú.” Hạ Thiên khó chịu nhìn Mã đạo trưởng: “Nhưng bây giờ ngươi còn muốn lừa gạt cả ta, vậy ngươi đừng trách ta đánh ngươi đấy.”
“Tại sao ngươi lại quá thô bỉ đến như vậy?” Mã đạo trưởng bị dọa lui về sau hai bước, rống to với Hạ Thiên: “Đầu tiên, ngươi báng bổ đại đạo tu hành thì không nói, bần đạo vẫn nói chuyện đàng hoàng với ngươi, nhưng ngươi lại không biết điều. Tố chất của đám trẻ bây giờ là không biết nói lý sao?”
Tô Bối Bối hơi cảm thấy buồn cười, vội nói với Mã đạo trưởng: “Ha ha ha, hắn lớn hơn ngươi những mấy tuổi, ngươi lại gọi hắn là đám trẻ.”
“Hắn lớn hơn ta?” Mã đạo trưởng ngẩn người, quan sát trên dưới Hạ Thiên. Đây rõ ràng chỉ là một đứa sinh viên khoảng hai mươi mà thôi: “Mỹ nữ, ngươi đang đùa gì thế? Các ngươi chắc chắc là sinh viên của một trường đại học nào đó, nhân dịp ngày nghỉ ra ngoài du lịch. Bần đạo có lòng tốt khuyên các ngươi một câu, ngàn vạn lần đừng miệng nhanh hơn não. Các ngươi nên biết rằng, ngàn vạn tội nghiệt đều do miệng mà ra, cần… A!”
Hắn ta còn chưa nói hết, Hạ Thiên một cước đạp bay: “Ngươi nói nhảm nhiều quá, cút sang một bên.”
Mấy người phụ nữ trang điểm đậm bên cạnh không khỏi sửng sốt. Khi bọn họ lấy lại tinh thần, tất cả giống như cha chết mẹ chết, ùa nhau phóng đến chỗ Hạ Thiên.
Hạ Thiên xưa nay không thích kẻ ngốc, một cước đá bay một người, đá bọn họ thành một chồng, sau đó ôm Tô Bối Bối nhẹ nhàng rời đi.
“Ngươi đúng là…” Tô Bối Bối quay đầu nhìn người xem càng lúc càng nhiều, cảm thấy có chút buồn cười: “Ngươi rõ ràng có phương thức xử lý tốt hơn, không cần thiết phải bạo lực như vậy.”
“Chúng ta không nhất thiết phải lãng phí thời gian với mấy kẻ ngu ngốc như thế.” Hạ Thiên nhếch miệng.
Tô Bối Bối đáp lại một câu: “Ngươi nói vậy ta không đồng ý. Khi ngươi chiến đấu với đám người kia, không phải ngươi cũng để cho bọn họ nói một tràng sao?”
“Thế thì không giống.” Hạ Thiên giải thích: “Đám ngu ngốc kia và đám ngu ngốc này, mặc dù cũng đều là ngu ngốc, nhưng vẫn có sự khác biệt. Đám ngu ngốc này đầu có có bệnh, ngôn hành cử chỉ đều não tàn muốn chết, chẳng có ý nghĩa. Mặc dù đám ngu ngốc kia cũng chẳng khá hơn gì, nhưng ít ra vẫn còn chút bản lãnh, có thể để ta chơi được một lát. Cho nên, ta nể mặt bọn họ, để bọn họ diễn xong lời thoại của mình.”
Tô Bối Bối bó tay: “Được thôi.”
“Nhưng, chung quy tất cả cũng đều là kẻ ngu ngốc.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, có chút buồn tẻ: “Thứ có thể mang đến niềm vui không được nhiều. Nếu không phải mấy bà vợ của ta không có ở đây, chắc chắn ta sẽ không lãng phí thời gian với bọn họ.”
Tô Bối Bối không khỏi lên tiếng hỏi: “Cũng không biết mấy người chị họ sống như thế nào.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận