Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2915: Một người một quyền liền xử lý

“Chỉ đơn giản như vậy thôi.” Nữ nhân váy trắng thản nhiên nói: “Nhưng có hai điều kiện tiên quyết, ngươi nhất định phải tuân theo.”
Hạ Thiên hiển nhiên đã sớm có dự liệu, nhếch miệng nói: “Nói đi.”
Nữ nhân váy trắng nói tiếp: “Thứ nhất, ngươi chỉ có thể sử dụng Nghịch Thiên Bát Châm. Nếu ngươi sử dụng công pháp khác, A Cửu trong thiên lao sẽ bị trừng phạt.”
Hạ Thiên khinh thường nói: “Không cần thì không cần. Đám ngu ngốc đó, một người một quyền liền xử lý.”
Nữ nhân váy trắng cười như không cười nhìn Hạ Thiên: “Thứ hai, ngươi nhất định phải bắt đầu lại từ đầu.”
“Điều này có ý gì?” Hạ Thiên nhìn chằm chằm nữ nhân áo trắng: “Cái gì gọi là bắt đầu lại từ đầu?”
Nữ nhân váy trắng cũng không trực tiếp trả lời, ngón tay lật một cái, trong lòng bàn tay xuất hiện một viên dược hoàn đen đỏ giao nhau: “Uống viên thuốc này, công lực toàn thân của ngươi sẽ tan hết. Ta cho ngươi bảy ngày, nếu trong kỳ hạn ngươi không đến được Thiên Ngoại Thiên, A Cửu sẽ chết, ngươi cũng sẽ chết, thậm chí tất cả nữ nhân bên ngoài của ngươi cũng có thể chết. Thế nào, ngươi dám uống không?”
“Thiên ca ca, đừng uống.” Bạch Tiêm Tiêm vô thức nắm tay Hạ Thiên: “Nàng ta nhất định muốn lừa ngươi, ngươi tuyệt đối đừng để mắc lừa.”
Nữ nhân váy trắng lạnh lùng nhìn Bạch Tiêm Tiêm: “Ngươi câm miệng đi, nơi này không có chuyện của ngươi.”
“Ta hoài nghi ngươi không phải âm Hậu, là người khác giả mạo.” Bạch Tiêm Tiêm không chút yếu thế đáp lại nữ nhân váy trắng: “Thiên ca ca, nhất định sẽ có cách cứu Cửu tỷ tỷ, không cần thiết phải nghe nàng ta.”
“Vợ Tiêm Tiêm, nàng nói đúng, ta đích thật không cần thiết phải nghe nàng ta.” Hạ Thiên nhìn nữ nhân váy trắng, hờ hững nói: “Làm sao để cứu Cửu nha đầu, trong lòng ta có nắm chắc. Ngươi thật sự cho rằng có thể mượn cơ hội khống chế ta sao?”
“Không, ngươi sai rồi.” Nữ nhân váy trắng lại cười: “Điều này chẳng liên quan gì đến khống chế hay không khống chế cả. Ngươi muốn chơi trò chơi này, ngươi nhất định phải tuân thủ quy tắc do ta quyết định. Nếu ngươi không muốn chơi, tùy ngươi thôi, nhưng ngươi không cứu A Cửu ra được đâu.”
Hạ Thiên mỉm cười hỏi lại: “Nếu ta cứu được thì sao?”
“Vậy thì chúc mừng ngươi.” Nữ nhân váy trắng thờ ơ nói: “Điều này đối với ta mà nói cũng chẳng tổn thất gì, nhưng về sau ngươi không cần xưng mình là đệ nhất thiên hạ nữa. Ngay cả chút khiêu chiến nho nhỏ đó cũng không dám tiếp nhận, bất luận đảm lượng hay khí phách đều kém xa, thật sự không xứng.”
“Ngươi chẳng làm gì, cũng chẳng bỏ ra cái giá gì mà muốn chơi cùng với ta?” Thái độ của Hạ Thiên không được thích thú cho lắm: “Ngươi cảm thấy ta khờ hay ngươi cho rằng ta không làm gì được ngươi?”
Nữ nhân váy trắng trào phúng: “Ngươi tốt nhất nên nhanh chóng đưa ra quyết định. Sinh tử A Cửu nằm trong một ý niệm của ngươi. Ngươi tốt nhất đừng nên có ý đồ xấu. Ta đã sớm hiểu rõ ngươi, thậm chí còn hiểu hơn chính ngươi. Cách mà ngươi có thể nghĩ ra, ta đã sớm có ứng đối. Cho nên, ngươi đừng nên lãng phí thời gian nữa.”
Không đợi Hạ Thiên lên tiếng, nàng ta đã nói tiếp: “Ngươi kéo dài thời gian, đơn giản chỉ muốn kiểm tra xem có thể dùng châm pháp khống chế hư ảnh hóa thân của ta hay không, sau đó nghĩ cách đánh ngược về bản thể của ta, dùng cái này làm điều kiện bức ta nhượng bộ.”
Hạ Thiên im lặng, ánh mắt hiện ra vẻ ngoài ý muốn.
“Ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện làm bừa.” Khóe môi nữ nhân váy trắng nhếch lên, nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Ta biết Nghịch Thiên Bát Châm có thể cải tử hồi sinh, nhưng nếu ngươi làm loạn, thiên lao sẽ trực tiếp nghiền A Cửu thành bột mịn, thần hồn câu diệt. Cho dù ngươi học xong Nghịch Thiên Bát Châm cũng không cứu được nàng ta.”
Hạ Thiên thản nhiên nói: “Ngươi có biết ngươi đang muốn chết hay không?”
“Với tu vi của ngươi bây giờ, còn chưa đủ tư cách nói với ta lời này.” Nữ nhân váy trắng khinh thường nói: “Muốn giết ta, ngươi đến Thiên Ngoại Thiên thử đi. A Cửu tuyệt đối sẽ chết trước mặt của ta.”
Cho đến bây giờ, Hạ Thiên chưa từng bị người ta uy hiếp qua như vậy, trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng hắn không dám lấy mạng của A Cửu ra đánh cược.
“Được rồi, những gì cần nói ta đã nói xong.” Nữ nhân váy trắng xòe bàn tay với Hạ Thiên, biểu hiện trở nên nhạt nhẽo: “Hoặc uống nó, tiếp tục chơi trò chơi này, hoặc ngươi không uống, sau đó A Cửu hồn phi phách tán. Đến lúc đó ngươi có thể giết ta cho hả giận, thế nào, quyết định xong chưa?”
Hạ Thiên chậm rãi lấy viên thuốc trong lòng bàn tay nữ nhân váy trắng: “Ngươi tốt nhất đừng nên giở trò. Nếu A Cửu thiếu một cọng tóc, ta cam đoan ngươi tuyệt đối chết chắc, ai cũng không cứu được ngươi.”
“Yên tâm đi, chỉ cần ngươi tuân thủ quy tắc, ta sẽ không làm mấy chuyện ngu xuẩn đó đâu.” Nữ nhân váy trắng cười khẽ: “Huống hồ vừa rồi ngươi lén lút châm ta một châm, không phải ta cũng không tránh sao?”
Hạ Thiên có chút ngoài ý muốn: “Ngươi nhận ra?”
Nữ nhân váy trắng mỉm cười hỏi lại: “Nói thế nào ta cũng là tu tiên giả Độ Kiếp Kỳ, phát hiện chút động tác nhỏ của tu tiên giả Kim Đan kỳ, chẳng lẽ là chuyện gì đáng đắc ý sao?”
Bạch Tiêm Tiêm kỳ quái hỏi: “Nếu đã sớm biết, vì sao ngươi lại không né tránh?”
“Không cần phải như vậy.” Nữ nhân váy trắng thu tay, dấu tay áo sau lưng: “Uống thuốc đi, ta có thể mang các ngươi đến gặp A Cửu. Đương nhiên chỉ có mười phút. Sau khi gặp A Cửu xong, trò chơi bắt đầu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận