Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3133: Những người đó không xứng đánh đồng với ngươi

Cổ Nguyên Lâu, tầng cao nhất.
Lúc này, giới y học Nam Bắc có rất nhiều y sư có danh tiếng xuất hiện.
Vì đảm bảo an toàn, bên ngoài sân thậm chí bố trí không ít bảo an thân cao mã đại, bắp thịt cuồn cuộn. Nhìn qua đều là những người khó chơi, không ai dám trêu chọc.
Ban đầu, giới y học Nam Cương chỉ là một sự thăm dò nho nhỏ đối với Hạ Thiên, nhưng vì liên minh y học phương Bắc đến sớm, nó bỗng nhiên biến thành một trận tranh phong giữa giới y học Nam Bắc.
Khi đám người Hạ Thiên đến, bầu không khí đang cực kỳ căng thẳng. Y sư hai giới Nam Bắc ngồi phân biệt hai bên, chính giữa là một sân bãi được sắp xếp rất giống lôi đài. Bốn phía đều có bàn, có thể là vị trí của đại lão trong giới y học.
Hồ Hóa Vũ dẫn Hạ Thiên, Y Tiểu Âm và Lương Diệu Trúc đến một vị trí khá yên tĩnh. Y sư ngồi đây không phải của bên nào, bầu không khí tốt hơn một chút.
“Vũ ca, ngươi không đại diện Hồ gia đi chủ trì đại cục sao?” Lương Diệu Trúc đưa mắt nhìn lôi đài trống rỗng, có chút hiếu kỳ hỏi Hồ Hóa Vũ.
Hồ Hóa Vũ mỉm cười đáp: “Bây giờ đại diện gia chủ là Hồ Mộc Vũ, tất cả công việc đều do hắn ta phụ trách. Tình huống long trọng như thế này tất nhiên thích hợp cho hắn ta thể hiện trước mặt mọi người, làm sao có chuyện nhường cơ hội lại cho ta chứ?”
“Hôm nay, Hồ gia sẽ mất hết thể diện rồi.” Lương Diệu Trúc không khỏi lắc đầu: “Nãi nãi nói Mộc ca không khỏi quá nôn nóng, càng gặp chuyện lớn lại càng dễ dàng phạm sai lầm. Đến lúc đó, ngươi có thể giúp một tay để lấy điểm.”
Hồ Hóa Vũ cười khẽ, quay sang nhìn hạ thiên: “Hạ Thiên, đám người đó không mời ngươi làm trọng tài, trong lòng ngươi không cảm thấy khó chịu sao?”
“Ngươi hỏi mới khiến ta cảm thấy khó chịu đấy.” Hạ Thiên nhếch miệng.
Hồ Hóa Vũ lắc đầu: “Cũng đúng, những người đó không xứng đánh đồng với ngươi.”
“Vũ ca, ngươi thổi phồng hắn ta quá mức rồi.” Lương Diệu Trúc hơi bất mãn, nhẹ giọng nói.
“Hôm nay giới y học Nam Bắc có rất nhiều đại lão, thậm chí rất nhiều thánh thủ y học Trung Quốc ẩn cư nhiều năm cũng có thể xuất hiện.”
Hồ Hóa Vũ vẫn không phản ứng Lương Diệu Trúc, tiếp tục nói:
“Lúc trước, đại hội này thật ra giới y học Nam Cương dùng để nhấn mạnh uy quyền của mình mà thôi. Nhưng ai nghĩ đến, giới y học phía Bắc lại đến. Hơn nữa khí thế còn hung hăng, trong nháy mắt biến thành cuộc tranh đấu giữa giới y học Nam Bắc. Trò hay nhất định sẽ được diễn, cũng không biết rốt cuộc là đại thủ bút của ai.”
Hạ Thiên nói: “Mặc kệ nó, chỉ cần không đến trêu chọc ta và vợ của ta, bọn họ muốn làm cái gì cũng chẳng liên quan đến ta.”
Lương Diệu Trúc thấy Hồ Hóa Vũ và Hạ Thiên đều không để ý đến nàng ta, không khỏi tức giận đến chu môi, đành phải quay sang nói chuyện với Y Tiểu m.
“Đến rồi, bọn họ đến rồi.”
Lúc này, mọi người bỗng nhiên vỗ tay và reo hò kịch liệt, còn có người kích động hô lên.
Hạ Thiên liếc mắt nhìn qua, thì ra có hai đám người song song từ trong phòng nghỉ chậm rãi bước ra.
Hai người đi đằng trước, một người chính là Trịnh Hưởng Sơn mà Hạ Thiên đã gặp qua một lần. Ông ta là Hội trưởng hiệp hội y giới Nam Cương. Tuy râu tóc đã bạc trắng nhưng diện mạo được chăm sóc rất tốt, nhìn giống như đang tuổi tráng niên, cả người tản ra khí độ cao nhân.
Đi song song với ông ta là Dược Vạn Tâm, là người sáng lập Vạn Hạnh Đường ở đế đô, đã hơn một trăm hai mươi tuổi. Mặc dù lưng đã hơi còng nhưng tai vẫn thính mắt vẫn tinh như cũ, bước đi như bay. Tuy hình tượng không bằng Trịnh Hưởng Sơn, nhưng lại có bối phận sư tổ Trịnh Hưởng Sơn, danh vọng cực cao trong giới y học phía Bắc, đồ tôn vô số.
Đi theo sau lưng hai người đều là đại lão giới y học Nam Bắc, người nào cũng đều là danh y danh chấn một phương.
Cho dù Hạ Thiên không biết những người này, cũng không lo không biết vì bên cạnh luôn có người điên cuồng kêu to danh tự của bọn họ, chẳng khác nào fan hâm mộ gọi to tên thần tượng trong những buổi concert.
“Trịnh Hưởng Sơn không hổ danh là khôi thủ y giới. Khí độ, hình tượng mấy ngàn năm mới có một người.”
“Dược lão mới thật sự là y khôi, học y trăm năm, y thuật siêu thần, không ai có thể địch lại.”
“Ngươi nhìn đi, người đi đằng sau Dược lão chính là Chu Hạnh Lâm, là y thánh đương thời hiện nay.”
“Thế thì có gì lạ đâu. Hồ Thanh Sơn đi đằng sau Trịnh lão cũng là thần y chân chính đấy.”
“Tất cả đều là nhảm nhí. Các ngươi chưa nhìn thấy Cuồng Y Tiêu Thần rồi. Chẳng những y thuật cao siêu mà võ công cũng cao nữa.”
“Nói đến võ công, ta cảm thấy là…”
“….”
Chưa đến mấy câu, đám người này đã rùm beng cả lên, thiếu chút nữa còn muốn đánh nhau.
“Lấy đâu ra nhiều tên ngốc đến như vậy?” Hạ Thiên nhếch miệng: “Trước kia, những người này chưa từng nghe nói qua, bây giờ toàn bộ xuất hiện?”
Y Tiểu Âm thản nhiên nói: “Ngươi không có hứng thú với những người này, không biết cũng là chuyện bình thường.”
“Tại sao vợ Y Y lại biết bọn họ?” Hạ Thiên không hiểu hỏi.
“Bởi vì ta là người bình thường.” Y Tiểu Âm nhìn Hạ Thiên, thản nhiên đáp lại: “Đã học y, còn muốn lăn lộn trong giới y học, ân tình vãng lai hẳn không thể thiếu. Mặc dù ta không muốn qua lại với bọn họ, nhưng ta cũng chẳng muốn bị bọn họ ghi nhớ.”
Hạ Thiên không thể nào hiểu được vấn đề này: “Chúng ta chẳng cần để ý bọn họ là được. Nếu bọn họ dám chọc đến nàng, nàng cứ trực tiếp xử lý bọn họ là được rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận