Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2587: Chị dâu tương lai

“Cô gái này rõ ràng đã chết, do chính tay ta giết.” Hai mắt người thanh niên đeo khẩu trang trở nên vô thần: “Thế gian này thật sự tồn tại chuyện khởi tử hồi sinh hay sao?”
Thạch Thuần nhìn thoáng qua người thanh niên đeo khẩu trang, mỉm cười trấn an: “Tiểu hỏa tử, ngươi cũng đừng ngạc nhiên quá. Đây chỉ là thao tác cơ bản của anh rể ta mà thôi.”
“Thao tác cơ bản?” Người thanh niên đeo khẩu trang sửng sốt cả nửa ngày, bỗng nhặt con dao phẫu thuật lên, cảnh giác chỉ vào Hạ Thiên và Thạch Thuần: “Hai người các ngươi rốt cuộc là ai? Các ngươi thuộc tổ chức nào?”
Hạ Thiên không thèm để ý đến hắn ta, chỉ ôm lấy Thạch Thuần, thản nhiên nói: “Thuần nha đầu, người cũng đã cứu sống rồi, chúng ta có thể đi được chưa?”
“Anh rể, không phải chứ? Ngươi cứ như vậy mà bỏ đi?” Thạch Thuần đưa tay chỉ người thanh niên đeo khẩu trang: “Hung thủ giết người ở đây, chẳng lẽ ngươi không xử lý hắn ta sao?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Xử lý mấy loại người ngu ngốc này chẳng có ý nghĩa gì đâu.”
“Không được.” Thạch Thuần lắc đầu, kiên định nói: “Ngươi nhất định phải xử lý. Nếu không, làm sao thể hiện được sự lợi hại của ngươi chứ? Anh rể, mười hai năm rồi ngươi không rời khỏi núi, ngươi có biết rất nhiều người ở thành phố Giang Hải này đã quên mất uy danh hiển hách của ngươi, ví dụ như tên nhóc này. Hắn ta còn chưa từng nghe nói qua ngươi. Chẳng lẽ đây không phải là sự sỉ nhục đối với đệ nhất thần y trong thiên hạ là ngươi sao?”
“Đệ nhất thần y trong thiên hạ?” Người thanh niên đeo khẩu trang cau mày, cười nhạo: “Đây là danh hiệu của ngươi trong tổ chức sao? Hơi cuồng vọng rồi đó.”
Thạch Thuần có chút thương hại nhìn người thanh niên đeo khẩu trang. Nàng nói với Hạ Thiên: “Anh rể, đầu óc người này không được tốt cho lắm. Nếu không, ngươi châm cho hắn ta mấy châm, để hắn ta thông minh lên một chút, hắn ta nói chuyện khó khăn quá.”
“Nói chuyện cái rắm với cái thứ ngớ ngẩn này.” Hạ Thiên ngáp một cái, nhấc chân đạp bay người thanh niên đeo khẩu trang, lực đạo hơi lớn, óc đối phương văng tung tóe, đoán chừng không sống nổi.
“Ối chao, anh rể, tại sao ngươi lại đá chết hắn ta rồi?” Thạch Thuần đong đưa không thôi: “Chúng ta còn rất nhiều chuyện cần hỏi mà, ví dụ như ai phái hắn ta đến, tại sao hắn ta lại muốn giết chị dâu tương lai của ta. Còn nữa, vì sao hắn ta lại theo dõi Bàng Thu Thủy và Đường Hỏa. Anh rể, ngươi mau cứu sống hắn ta đi, chúng ta từ từ mà chơi, à không, từ từ hỏi thăm.”
Hạ Thiên hơi nhức đầu. Tiểu quỷ này vẫn tinh quái như trước: “Chỉ tổ lãng phí thời gian, ta muốn quay về ngủ.”
“Ban ngày mà ngủ cái gì.” Thạch Thuần nghiêng cái đầu nhỏ, con ngươi đảo một vòng, có chút ghét bỏ: “Này, anh rể, ngươi háo sắc quá đi, tốt xấu gì cũng để cho các tỷ tỷ của ta nghỉ ngơi một chút. Ngươi cần tiết chế lại, coi chừng thận hư, dù sao cũng hơn ba mươi rồi.”
“Thận của ta làm sao mà hư được.” Hạ Thiên hơi khó chịu nhìn Thạch Thuần: “Ngươi còn ở đó nói hươu nói vượn, ngươi có tin ta đánh ngươi không.”
“Không tin.” Thạch Thuần cười to: “Ngươi không thể nào đánh ta được đâu. Dù sao ta cũng xinh đẹp như vậy, về sau còn làm cô vợ nhỏ của ngươi nữa, ngươi thương ta còn không hết nữa là.”
Hoa Tư Dung ở bên cạnh đã tỉnh lại. Nghe hai người nói chuyện, nàng ta lúng túng không thôi, đành phải giả bộ tiếp tục hôn mê. Thật ra, nàng ta vẫn còn chưa tỉnh hồn, cũng không rõ nàng ta là khởi tử hoàn sinh hay là vừa rồi nàng ta chưa chết, được Hạ Thiên cấp cứu.
“Được rồi, đã tỉnh thì cũng đừng giả vờ ngủ nữa.” Thạch Thuần nhìn Hoa Tư Dung một chút là biết nàng ta đã tỉnh, quan tâm hỏi một câu: “Chị dâu tương lai, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Ngươi, ngươi là ai?” Hoa Tư Dung nghe Thạch Thuần gọi mình như thế, không khỏi sửng sốt: “Chúng ta không hề quen biết nhau, ngươi gọi ta chị dâu là có ý gì?”
Thạch Thuần mỉm cười: “Trước đó không biết, bây giờ sẽ biết. Ta tên Thạch Thuần, có anh họ tên Vân Tiểu Minh, cũng là lão sư trường đại học Giang Hải. Hắn ta rất thích ngươi, là bạn trai tương lai của ngươi.”
“Vân Tiểu Minh?” Hoa Tư Dung suy nghĩ một lát, rốt cuộc cũng có chút ấn tượng. Đó là một người thanh niên hình dáng bình thường, đeo kính cận dày cộm, mặc áo sơ mi sọc quanh năm: “Ngươi nói chính là Vân giảng viên khoa Chính trị và pháp luật? Ta và hắn ta thật ra cũng không quen, cùng lắm cũng chỉ là quen biết sơ. Hắn ta cũng không phải bạn trai của ta. Hơn nữa…”
“Được rồi, ngươi không cần giải thích. Ta chẳng có hứng thú với việc ngươi có thích hắn ta hay không. Dù sao hắn ta thích ngươi là được.” Thạch Thuần trịnh trọng nói với Hoa Tư Dung: “Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là bạn gái của anh họ ta, hiểu chưa?”
Hoa Tư Dung ngẩn ra, mặt có vẻ không vui: “Ta không hiểu ý của cô. Chọn ai làm bạn trai là quyền tự do của ta, ngươi không có quyền can thiệp.”
“Bốp!” Thạch Thuần tát cho Hoa Tư Dung một bạt tai: “Nếu ngươi đã không biết, vậy ta sẽ để cho ngươi rõ.”
Hoa Tư Dung bị một cái tát đánh cho hồ đồ, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào, vô thức quay sang nhìn Hạ Thiên.
“Đừng nhìn anh rể ta. Hắn sẽ không nói giúp gì cho ngươi đâu.” Ánh mắt lanh lợi của Thạch Thuần nhìn thẳng Hoa Tư Dung, nghiêm túc nói: “Một tháng trước, ngươi bị Hàn viện trưởng quấy rối trong phòng, là anh họ ta cứu ngươi, sau đó có phải ngươi nói muốn làm bạn gái hắn ta không?”
“Lúc đó ta chỉ thuận miệng nói mà thôi, ta nói đùa mà.” Hoa Tư Dung cũng nhớ đến điều này, chẳng qua không muốn thừa nhận.
“Ta chẳng có hứng thú với mấy chuyện này, mà nó cũng chẳng liên quan gì đến ta.” Thạch Thuần chỉ vào Hoa Tư Dung: “Tóm lại, đây là chuyện mà ngươi đã đồng ý. Lúc đó anh rể ta không có hứng cứu ngươi, là ta xin hắn, hắn mới đồng ý. Nếu ngươi không phải là chị dâu tương lai của ta, ta cũng lười quan tâm đến sự sống chết của ngươi.”
Hoa Tư Dung cũng chẳng phải đồ ngốc. Nếu không có Hạ Thiên, bây giờ nàng ta đã mồ xanh cỏ. Nghĩ lại, nếu sau này nàng ta gặp phải mấy chuyện nguy hiểm như thế, không ai ra tay cứu giúp, đoán chừng nàng ta khó thoát khỏi cái chết. Nàng ta bắt đầu cân nhắc lợi hại: “Ta biết phải làm sao.”
“Ta mặc kệ ngươi thật lòng hay giả dối.” Thạch Thuần nhếch miệng: “Tóm lại, chuyện mà ngươi đã đồng ý, ngươi tốt nhất nên làm cho được. Còn không, ta không bỏ qua cho ngươi đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận