Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1651. Tô Bối Bối trúng độc

Tiếng kêu thảm thiết lập tức hấp dẫn mọi người trong phòng chờ, tiếp theo tất cả đều nhìn thấy một người ngã trên mặt đất, mà trên ngực người này cắm một con dao, hình như là một con dao ăn, còn về phần là người nào đâm thì không ai biết.
Nhưng tất cả mọi người nhìn về phía nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp kia, đang lồm cồm bò dậy, có người nhìn thấy cảnh nàng ta dùng nĩa đâm về phía Tô Bối Bối, cho nên lúc này đương nhiên mọi người đều cảm thấy đây là do nàng làm.
"Mau báo cảnh sát......"
"Bảo vệ đâu, bảo vệ sân bay đâu rồi?"
"Đi mau, đi mau......"
Một vài người lập tức chạy ra khỏi phòng chờ máy bay, còn có vài người mặc dù có lá gan tương đối lớn, không có lập tức rời đi, nhưng cũng vô ý thức cách xa nữ tiếp viên hàng không kia, còn có một số người cầm điện thoại di động chuẩn bị báo cảnh sát.
"Không phải ta!" Lúc này, nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp kia đã đứng lên, lớn tiếng phản bác, "Người này không phải do ta giết!"
"Không phải ngươi thì là ai?" Một nam nhân đứng lên phản bác, "Vừa rồi ta đã nhìn thấy ngươi muốn giết vị tiểu thư xinh đẹp kia."
"Đúng vậy, ta cũng nhìn thấy." Một người ngồi trước hắn phụ họa theo.
Hai người này vừa nói vừa đi về phía Tô Bối Bối, họ là một đôi nam nữ chừng ba mươi tuổi, nhìn giống như một cặp yêu nhau.
"Vị tiểu thư này, ngươi hãy mau chóng rời khỏi đây đi, ở đây rất nguy hiểm." Nam nhân vừa đi vừa khuyên Tô Bối Bối.
"Đúng vậy, ta thấy nữ nhân kia căn bản không phải là tiếp viên hàng không thật sự......" Nữ nhân đi với hắn cũng lên tiếng.
"Hai tên ngu ngốc các ngươi cho rằng ta không nhìn ra các ngươi là sát thủ à?" Hạ Thiên không nhịn được đánh gãy lời của nữ nhân đó.
"A?"
"Sát thủ?"
"Hai người kia cũng là sát thủ sao?"
Bên trong phòng khách quý lại vang lên những tiếng kêu sợ hãi, sau đó lại có mấy người bắt đầu chạy ra ngoài, phòng khách quý này không lớn lắm, một nơi nhỏ như vậy lại ẩn nấp vài tên sát thủ, ở lại đây có xác suất bị ngộ thương quá lớn.
"Vị tiên sinh này, ngươi đừng có ngậm máu phun người...... A!"
"Tiên sinh, ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi, ta không phải là...... A!"
Đôi nam nữ kia đồng thời lên tiếng phản bác, nhưng bọn hắn còn chưa dứt lời thì đã ngã trên mặt đất.
Người đánh gục bọn hắn đương nhiên là Hạ Thiên, sau đó hắn tiếp tục tung một cước gạt ngã nữ tiếp viên hàng trước đó xuống đất, đồng thời rút ra một cây châm bạc đâm vào người cả ba nhanh như chớp.
Hạ Thiên thu hồi ngân châm lại, khẽ vươn tay bế Tô Bối Bối lên: "Bối nha đầu, chúng ta đi thôi."
"Nè, ngươi thả ta ra, ta không muốn trở về......" Tô Bối Bối có chút tức giận.
"Ngươi trúng độc, không quay về sẽ chết." Hạ Thiên nói nhanh.
"Ta không tin!" Tô Bối Bối mới không tin nếu mình không quay thì sẽ chết, cho dù thuốc độc rất độc sẽ hại chết người, chẳng lẽ nàng không quay về thì tên biến thái kia sẽ không giải độc giúp nàng sao?
"Ngươi không tin thì kệ ngươi, ta tin." Lúc này, Hạ Thiên đã ôm Tô Bối Bối rời khỏi sân bay.
Tô Bối Bối có chút cạn lời, đây là chuyện hoang đường gì vậy, vì hắn tin cho nên có thể dựa theo suy nghĩ của mình để làm loạn à?
"Nè, ta đã mua vé máy bay rồi, ta muốn đi ra nước ngoài!" Tô Bối Bối còn đang cố gắng giãy dụa lần cuối, "Ta muốn ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn, đó là một mối làm ăn vô cùng lớn, đây chính là chuyện công!"
"Điều đó ta không tin." Hạ Thiên lười biếng nói.
"Ngươi không tin thì kệ ngươi, ta tin!" Tô Bối Bối thở phì phò trả câu này lại cho Hạ Thiên.
"Nhưng Bối nha đầu à, ngươi tin thì cũng vô dụng thôi." Hạ Thiên cười hì hì nói.
Tô Bối Bối lập tức cạn lời, chính xác, nàng tin tưởng lại có tác dụng gì, tên biến thái này không tin, nên tuyệt đối sẽ không thả nàng đi.
Hạ Thiên lại bổ sung một câu: "Với lại, Bối nha đầu, vé máy bay của ngươi đã bị hủy, căn bản không thể lên máy bay được."
"Tại sao vé máy bay của ta lại bị hủy chứ......" Tô Bối Bối nói đến đây mới nhớ tới điện thoại di động của mình còn chưa mở lên, nàng nhanh chóng lấy di động rồi mở ra, tiếp đó nàng phát hiện đúng là mình đã nhận được tin nhắn vé máy bay đã bị hủy.
Tô Bối Bối lập tức bó tay, việc này chắc chắn là do hắn làm, mà hắn khẳng định sẽ không cho nàng cơ hội chạy trốn ra nước ngoài.
Mấy phút sau, Tô Bối Bối phát hiện mình đã trở về tập đoàn Thần Y, hơn nữa đã bị Hạ Thiên thả lên trên giường.
"Y Nhân, Y Nhân, ngươi có ở bên ngoài không vậy?" Tô Bối Bối lập tức kêu to.
Nàng kêu gào rất có hiệu quả, Lam Y Nhân đã lập tức xuất hiện ở cửa phòng ngủ.
"Chồng, Bối Bối, các ngươi đã về rồi à?" Lam Y Nhân nhìn thấy hai người, có chút ngạc nhiên, "Đúng rồi, ta cũng chưa ăn cơm tối, các ngươi có muốn cùng đi ăn không?"
"Ngươi nhìn tên háo sắc này giống như muốn ăn cơm tối không?" Tô Bối Bối tức giận nói: "Hắn đang muốn ăn ta thay cơm tối thì có!"
Lam Y Nhân không phản bác được, nàng đương nhiên hiểu, vì làm chuyện ấy, nam nhân của nàng đúng là có thể không ăn cơm.
Nhưng, chẳng lẽ bây giờ hắn thật sự không kiềm chế nổi, muốn ra tay với Tô Bối Bối như vậy sao?
Nhìn dáng vẻ của Tô Bối Bối rõ ràng là không muốn, chẳng lẽ chồng nàng thật sự muốn dùng sức mạnh sao?
"Bối nha đầu, xem ra ngươi rất muốn ăn đòn, nhưng vì ngươi đang bị trúng độc nên ta sẽ không đánh ngươi." Hạ Thiên lấy ra một cây châm bạc, "Vợ Tiểu Y Y, nàng khoan hãy đi, ta giúp nha đầu này giải độc rồi thuận tiện tẩy tủy, nhìn xem hiệu quả thế nào."
Hạ Thiên nói xong nhanh chóng đâm một châm vào người Tô Bối Bối, Nghịch Thiên Đệ Tứ Châm lập tức được thi triển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận