Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2490: Vẫn chưa thế chết

"Ai bảo ngươi tới?" Tô Bối Bối lại không có biểu hiện gì, không giận, cũng không vui, mà ngược lại còn sinh ra một cảm giác chán ghét mơ hồ, bởi vì nàng đã nghe qua câu nói kiểu như vậy từ trong miệng người khác vô số lần, mà kết cục của bọn chúng... Nàng chẳng buồn nhắc lại.
Nam tử lôi thôi còn muốn ra vẻ, cười nói: "Là ông trời để ta tới, mấy ngày trước ta đến chỗ các ngươi thu giấy vụn, thì tình cờ nhìn thấy ngươi, lúc đó trong lòng ta liền thề rằng, cuối cùng sẽ có một ngày cưới ngươi về nhà, để ngươi làm vợ ta, ta muốn mỗi ngày đem ngươi... A!"
Lời còn chưa nói hết, cả người hắn lại bay ngược ra ngoài như đạn pháo, trực tiếp đụng phải đài phun nước ở cách đó mấy trăm mét, miệng đầy răng đều gãy.
"Dám đánh ta! Ngươi dám đánh ta!" Nam tử lôi thôi bò dậy từ trong đài phun nước, lúc há mồm nói chuyện, vậy mà hàm răng đã khôi phục lại như cũ.
Đôi mi thanh tú của Tô Bối Bối cau lại, bởi vì nàng nhìn thấy người này trước khi đứng lên, lén lút nhét một viên thuốc nén vào trong miệng, có thể sở hữu năng lực hồi phục thần tốc như thế, khẳng định là có liên quan đến viên thuốc nén ấy.
Vậy nên, mục đích của người này rất rõ ràng, chỉ đơn thuần là đến đây để gây sự, nếu đã như vậy, nàng cũng không cần nương tay, nhất định phải nhanh chóng giải quyết người trước mắt.
"Tô Bối Bối, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng." Nam tử lôi thôi chỉ vào Tô Bối Bối rồi gào thét nói: "Đáp ứng điều kiện của ta, làm vợ của ta, như vậy thì ta còn có thể tha cho ngươi một mạng. Nếu không thì..."
Tô Bối Bối không để ý hắn tí nào, quay đầu phân phó cho trợ lý tiểu muội: "Phái người đi quanh đây lục soát, nhìn xem có ai đang lén ghi hình không."
"Được, ta biết rồi." Trợ lý tiểu muội sốt sắng nhìn chung quanh, nội bộ công ty thì không lo, người mà Tô tổng muốn đề phòng nhất định là những người ngoài muốn nhân cơ hội hạ thấp danh tiếng của công ty.
Nam tử lôi thôi thấy Tô Bối Bối hoàn toàn mặc kệ hắn, lập tức thẹn quá hóa giận, ba chân bốn cẳng, thả người nhào tới Tô Bối Bối.
Thân ảnh của Tô Bối Bối lóe lên, vô cùng nhẹ nhàng tránh né, sau đó lại tung một cước tới.
"Oành!"
Nam tử lôi thôi nặng nề ngã xuống mặt đất, hồi lâu sau mới hoàn hồn trở lại.
"Bây giờ, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng." Giọng nói của Tô Bối Bối thản nhiên, thậm chí nghe không ra là vui hay buồn, "Là ai phái ngươi đến, ngươi lấy viên thuốc từ đâu."
Nam tử lôi thôi bật tôm, lần nữa đứng lên, lạnh lùng nhìn Tô Bối Bối, cũng không che giấu, trực tiếp nuốt một viên thuốc đỏ như máu ngay trước mặt, rồi nói với Tô Bối Bối: "Ngươi chớ đắc ý, ngày hôm nay lão tử phải đánh thắng ngươi, sau đó biến ngươi thành vợ của ta!"
"Ngươi ăn nhiều thuốc hơn nữa cũng vô dụng, phế vật chính là phế vật, không thể thay đổi được gì." Mặc dù Tô Bối Bối bình thường tận lực muốn loại bỏ ảnh hưởng của Hạ Thiên đối với nàng, nhưng mà lúc này giọng nói lại cực kỳ giống Hạ Thiên, tương đối bá khí.
Đám người vây xem ở bên cạnh dù không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng nghe được câu này của Tô Bối Bối, cũng không khỏi vỗ tay hô to: "Tô tổng ngầu lắm!"
Tô Bối Bối bất mãn, quay đầu liếc những người kia một cái, lập tức khiến cho những người đó sợ đến nỗi câm như hến.
"Ngươi mới là phế vật!" Nam tử lôi thôi đã triệt để bị chọc giận, lại một lần nữa nhào tới Tô Bối Bối.
"Oành!"
Tô Bối Bối không nói gì, tên này không có một tí kỹ thuật công phu nào, tố chất thân thể cũng cực kì kém cỏi, thứ duy nhất có thể ỷ vào chính là viên thuốc vô danh kia, mà dược hiệu của những viên thuốc đó, hiển nhiên cũng chả có gì đặc biệt.
"Chuyện này sao có thể! Ta sẽ không thua, người đó đã nói, chỉ cần uống viên thuốc này, ta có thể vô địch thiên hạ, cũng có thể dễ dàng khiến ngươi yêu ta.”
“Người đó nói cho ta, trước đây có người đã thành công nhờ vậy, lão bản của tập đoàn Thần Y, không phải cũng làm như vậy đấy sao? Hắn có thể làm như thế, tại sao ta không thể chứ?" Nam tử lôi thôi vừa hoảng vừa sợ, hắn hiển nhiên không ngờ rằng mình đã uống nhiều viên thuốc như vậy, thế mà còn không đánh lại một người phụ nữ, chuyện này quá phi lý, hơn nữa còn chẳng giống sự thật mà người nọ mô tả tí nào.
"Ta mạnh như vậy, tại sao ngươi không yêu ta!" Nam tử lôi thôi rống lên trong sự điên loạn, rồi bất chợt vứt những viên thuốc kia vào trong miệng, "Hôm nay ta nhất định sẽ để ngươi biết, ta chính là vô địch thiên hạ!"
"Ngươi chính là một phế vật hết thuốc chữa, nuốt nhiều thuốc hơn nữa cũng vô dụng." Tô Bối Bối bĩu môi, thực lực không bằng Hạ Thiên, lại còn muốn bắt chước sự thành công của Hạ Thiên, đúng thật là tên điên.
Sau khi nam tử lôi thôi nuốt lượng lớn viên thuốc vào trong người, thân thể cũng bắt đầu phát sinh dị biến mà mắt trần có thể thấy được, bắp thịt khắp người hầu như đã đột phá cực hạn mà nhân loại có thể đạt tới, cả người như một con quái vật, làm cho đám người đứng xem chung quanh phải la hét om sòm.
Tô Bối Bối hơi đau đầu, biết vậy nên xử lý sớm hơn, bây giờ bị người không liên quan thấy cảnh tượng này, sau này lại còn phải nghĩ cách đưa ra lời giải thích hợp lý, nếu không thì sẽ ảnh hưởng rất nhiều thứ.
Nghĩ tới đây, Tô Bối Bối nảy sinh cảm giác căm ghét đối với nam tử lôi thôi ở trước mắt, và cả kẻ chủ sự sau lưng hắn.
"Ngươi là của ta!" Nam tử lôi thôi gào thét, nhào tới Tô Bối Bối.
Tô Bối Bối tức giận nói: "Đều tại bọn ngươi rảnh rỗi đi gây sự, ngươi đi chết được rồi đó!" Nói xong, nàng tung một cú quét chân, lần này nàng dùng 60,70% lực đạo, kết cục của đối phương là gì, nàng đã không còn quan tâm.
Ngay thời điểm cú quét chân của Tô Bối Bối sắp trúng nam tử lôi thôi, bỗng nhiên một bóng người không biết từ đâu tới nhô ra, dễ dàng ngăn nàng lại.
"Ngươi ra tay có chừng có mực một xíu, tên này vẫn chưa thể chết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận