Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2949: Ngươi đừng chém gió nữa

Mộc Hàm nhìn chằm chằm chỗ phát ra âm thanh, sợ bỏ lỡ dù chỉ trong nháy mắt. Nàng muốn xác định suy đoán của mình có phải là thật hay không.
Quả nhiên, một nam nhân biểu hiện uể oải xuất hiện trong tầm mắt của nàng. Nàng rốt cuộc không đè nén được cảm xúc trong lòng, trực tiếp lao thẳng vào lòng người đàn ông kia.
Lúc này, bí mật gì, hiểm cảnh gì, Vạn Hỏa giáo gì cũng đều không quan trọng. Có hắn ở đây, những vấn đề đó đều có thể được giải quyết một cách dễ dàng.
“Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại xuất hiện ở Vạn Quỷ Uyên?” Lệ Thiên Thu nhìn thấy nam nhân kia, khắp gương mặt chỉ toàn là kinh ngạc. Nơi này chính là Vạn Quỷ Uyên, bí cảnh pháp bảo của hắn ta, nhưng một nam nhân xa lạ mà hắn ta chưa từng nhìn thấy lại xuất hiện, đúng là không thể tưởng tượng được.
“Bây giờ ta không rảnh để ý đến ngươi, trước cút sang một bên.”
Nam nhân này tất nhiên là Hạ Thiên. Hắn ôm chặt Mộc Hàm, mỉm cười liếc mắt đưa tình với nàng, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Lệ Thiên Thu.
“Phu quân, tại sao chàng lại ở đây?” Mộc Hàm ngạc nhiên hỏi.
Hạ Thiên mỉm cười đáp: “Đương nhiên là vì nhớ nàng, cho nên ta cố ý đến đây thăm nàng chứ sao.”
Mộc Hàm biết rõ Hạ Thiên đang nói hươu nói vượn, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy vui. Dù sao, mấy tháng không gặp, tuy nói trước kia thỉnh thoảng cũng sẽ xa cách một thời gian, nhưng lúc đó tốt xấu gì cũng ở trên trái đất, muốn gặp mặt lúc nào cũng có thể gặp được.
Bây giờ thì khác, Hạ Thiên ở trái đất, các nàng ở Tiên Vân đại lục, muốn gặp mặt thật sự quá khó khăn.
Mộc Hàm ngạc nhiên nhìn Hạ Thiên, mang theo nghi hoặc hỏi thăm: “Chẳng lẽ chàng đã luyện thành Nghịch Thiên Bát Châm, cho nên chàng mới đến Tiên Vân đại lục?”
Hạ Thiên mặt không đỏ tim không đập, gật đầu: “Vợ, nàng quá thông minh, cái này mà cũng có thể đoán được.”
“Thật hay giả?” Mộc Hàm nửa tin nửa ngờ nhìn Hạ Thiên.
“Lời này mà ngươi cũng tin sao?” Lúc này, Mị Nhi chợt xuất hiện, tức giận vạch trần Hạ Thiên: “Nếu chàng ấy thật sự luyện thành Nghịch Thiên Bát Châm, chàng ấy cũng đã đến Thần Tiên đảo ở Lam Kinh rồi, làm gì có chuyện dự báo trước chúng ta sẽ bị cuốn vào bên trong bí cảnh này chứ?”
“Phu quân, chàng gạt ta, chàng xấu quá rồi.” Mộc Hàm không hề tức giận, ngược lại còn xấu hổ làm nũng. Tình huống này ít khi thấy được.
Mị Nhi chỉ cảm thấy nổi cả gai ốc, thiếu chút nữa không khỏi rùng mình.
Hạ Thiên lại cực kỳ hưởng thụ, gương mặt lộ vẻ hưng phấn: “Ta còn có thể tệ hơn nữa, nàng có muốn thử hay không?”
“Này, hai người các ngươi nên chú ý trường hợp, bây giờ là lúc liếc mắt đưa tình sao?” Mộc Hàm thấy hai người không coi ai ra gì, cứ đứng ở đó nói mấy lời buồn nôn, không thể không bó tay.
Mộc Hàm cuối cùng từ trong vui mừng lấy lại tinh thần. Mặc dù trong lòng nàng còn có rất nhiều nghi hoặc nhưng hiện tại không phải là lúc tâm sự. Tuy nhiên, nàng vẫn không nhịn được mà phản bác một câu: “Ngươi làm bộ cái gì? Biểu hiện của ngươi nhất định còn không chịu nổi hơn cả ta.”
Hạ Thiên gật đầu đồng ý: “Đúng, Mị Nhi rất nhiệt tình, thiếu chút nữa…”
“Chàng im đi.” Gương mặt xinh đẹp của Mị Nhi đỏ bừng, hung hăng trừng mắt với Hạ Thiên: “Chàng còn dám nói nữa, chàng có tin về sau ta không để ý đến chàng nữa hay không?”
Hạ Thiên mỉm cười, nuốt câu nói kế tiếp vào bụng.
“Các ngươi không nhìn thấy bổn hộ pháp sao?” Phổi Lệ Thiên Thu tức đến muốn nổ tung. Hắn ta chỉ vào ba người Hạ Thiên mà quát: “Các ngươi cho rằng ta không làm gì được các ngươi sao? Nơi này chính là Vạn Quỷ Uyên. Bên trong pháp bảo bí cảnh của ta, ta có ít nhất một vạn biện pháp giết chết các ngươi.”
‘Thôi, ngươi đừng chém gió nữa. Ngươi một loại cũng không có.” Hạ Thiên nhếch miệng, nhìn Lệ Thiên Thu như nhìn kẻ thiểu năng: “Nhưng, ngươi nhất định chết chắc rồi. Ta cho phép ngươi chọn cho mình một kiểu chết độc đáo.”
Làm sao có chuyện Lệ Thiên Thu bị một tiểu tử miệng còn hôi sữa dọa sợ. Hắn ta lạnh giọng nói: “Mặc dù bổn hộ pháp không biết ngươi làm thế nào để trà trộn vào, nhưng nếu ngươi đã đến, ngươi cũng chỉ tăng thêm một quỷ hồn cho Vạn Quỷ Uyên mà thôi.”
Hạ Thiên bật cười, hơi khinh thường nói: “Cái này ta cũng đã nói, bên trong Vạn Quỷ Uyên đã không còn con quỷ nào cả.”
“Không thể nào. Tuyệt không thể nào.” Lệ Thiên Thu khàn giọng gầm lên: “Vạn Quỷ Uyên của ta có đến chín tầng, mỗi một tầng đều có mấy ngàn oan hồn lệ quỷ. Trừ phi ngươi là Chân Tiên hàng thế, nếu không, ngươi tuyệt đối không thể trong thời gian ngắn xóa bỏ toàn bộ bọn chúng được.”
“Có thể hay không, nó đã là sự thật.” Hạ Thiên ung dung đáp: “Nếu ngươi không tin, ngươi có thể tự mình đi xem.”
Lệ Thiên Thu vô thức muốn phóng xuống chỗ sâu Vạn Quỷ Uyên, nhưng vừa mới động thân hình, hắn ta lập tức cảm thấy không ổn, vội ngừng lại: “A, ta hiểu rồi, ngươi nhất định đang giở trò muốn lừa gạt bổn hộ pháp xuống dưới đó, sau đó các ngươi ở trên này lén lút chạy đi. Ta không mắc lừa đâu.”
“Đúng là một tên ngu ngốc.” Hạ Thiên lắc đầu, tỏ vẻ thương hại cho trí thông minh của người này.
Mị Nhi bổ sung một câu: “Ngươi không cần xuống dưới đâu. Chúng ta từ dưới đó đi lên. Ta có thể nói rõ cho ngươi biết, bên dưới chính xác không còn một con nào cả.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận