Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3064: Hồi ức của Ngải Luân

“Ngươi cũng không cần khách sáo, cứ gọi ta là nhị sư phụ hoặc Ngải Luân là được.” Ngải Luân không chút khách khí khoát tay: “Khi tâm trạng của tên hỗn tiểu tử này tốt, nó sẽ gọi ta là sư phụ, khi không tốt, nó sẽ gọi thẳng tên ta.”
Hạ Thiên gật đầu cười nói: “Nói như vậy, tính tình của ta thường xuyên tốt.”
“Tính tình của ngươi mà tốt?” A Cửu liếc mắt: “Vậy trên đời này sẽ không có người tính tình không tốt. Vừa nãy còn có ngươi bị một bàn tay của ngươi quạt bay mà.”
“Đó là do hắn ta tự tìm, cũng không liên quan đến tính tình của ta tốt hay không?” Hạ Thiên một lần nữa thể hiện rõ logic hành vi của hắn: “Nếu hắn ta không chọc ta, ta đánh hắn thì mới được xem là tính tình của ta không tốt, nhưng đám ngu ngốc đó luôn chọc ta, vậy ta chỉ có thể từng bước giải quyết bọn họ.”
“Được rồi, tính tình của ngươi như thế nào, ở đây có ai mà không biết?” Ngải Luân khoát tay, ra hiệu Hạ Thiên tranh thủ ngồi xuống: “Ta có chuyện muốn nói cho ngươi biết, là chính sự, có liên quan đến các ngươi, vừa lúc các ngươi đều đang ở đây, ta chỉ nói đơn giản với các ngươi một chút.”
Lời vừa nói ra, Y Tiểu Âm ngược lại cảm thấy hơi kỳ quái: “Không biết Ngải tiên sinh muốn nói rốt cuộc là chuyện gì?”
“Ngươi cũng đã phát hiện rồi sao?” Ngải Luân mỉm cười chỉ vào Y Tiểu m: “Mấy ngày nay ta hay thấy ngươi lên ngọn núi gần đây quan sát xung quanh.”
Y Tiểu Âm thản nhiên nói: “Cũng không có gì. Ta chỉ cảm thấy địa hình nơi này hơi kỳ quái, tạo thành một cảm giác áp bách quỷ dị đối với lòng người. Ta chỉ muốn tìm ra nguyên nhân của cảm giác này.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Điều này thật ra cũng chẳng có gì kỳ quái, hoặc gần đây có cao thủ cảnh giới cao hơn các ngươi, hoặc dưới nền đất ẩn giấu đồ vật lợi hại.”
“Ngươi nói không sai, nhưng ta cũng không cách nào chứng minh ngươi nói đúng.” Ngải Luân khoát tay, nhấp một ngụm trà, nói tiếp: “Nam Cương từ xưa đến nay đều rất quỷ dị, cũng rất ít khi giao lưu câu thông với thế giới bên ngoài.”
“Chỉ là một trăm năm trước, một cổ thần bà bà xuất hiện, có năng lực bài chúng, quyết định mở cổ địa ra với thế giới bên ngoài, đồng thời cứ cách hai mươi năm sẽ chọn một nhóm người đến trung tâm cổ địa. Tuy nhiên, người tiến vào trung tâm đều bốc hơi khỏi nhân gian hoặc nghe theo hiệu lệnh của bà ta.”
Nói xong, Ngải Luân đưa tay chỉ Hạ Thiên: “Sư tổ của ngươi Vạn Quy Nhân chính là người sau.”
“Ta không có sư tổ.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Lão đầu đó không xứng.”
Ngải Luân không khỏi bật cười, lắc đầu cảm thán: “Tính tình của ngươi thật là, nếu không phải ngươi học được Nghịch Thiên Bát Châm, đoán chừng ngươi đã bị đánh chết mấy vạn lần.”
“Ta nói chính là sự thật.” Hạ Thiên lười biếng đáp lại một câu: “Tuy nhiên, ta ngược lại muốn biết ân oán giữa ông ta và đại sư phụ.”
“Ta chỉ biết đại khái chuyện này mà thôi. Chuyện này và chuyện mà ta muốn nói thật ra cũng có liên quan với nhau. Hôm nay ta sẽ nói cho các ngươi biết một chút.”
Ngải Luân dừng lại, không biết là đang lựa chọn từ ngữ hay là đang nhớ lại, một lúc sau mới nói: “
“Bốn mươi năm trước, ta được người ta thuê đến Nam Cương giết một y sư đến tham gia hội nghị. Đến nơi đó, ta mới biết được người đó không phải y sư mà là Nhạc Hàn Trai. Lúc đó, lai lịch của Nhạc Hàn Trai rất bí ẩn, nghe nói ông ta nắm trong tay một nguồn năng lượng cực kỳ khan hiếm, cho nên ông ta rất được cao tầng coi trọng.”
“Điều này ta cũng đã nghe đại sư phụ và tam sư phụ nói qua, ông mau tiến vào trọng điểm đi.” Hạ Thiên nói.
Ngải Luân cười khổ, chỉ vào Hạ Thiên: “Ngươi có thể kiên nhẫn được một chút hay không.”
“Ta rất có kiên nhẫn, nếu không, một chữ ta cũng chẳng muốn nghe.” Hạ Thiên nghiêm chỉnh đáp lại.
A Cửu đánh Hạ Thiên một cái, hung tợn nhìn hắn chằm chằm: “Đừng ngắt lời, ngươi đã nghe qua nhưng ta và Y tỷ tỷ còn chưa nghe qua.”
“Được thôi.” Hạ Thiên mỉm cười: “Nhị sư phụ, ông tiếp tục đi, ta không chen vào nữa đâu.”
Ngải Luân cảm thấy có chút được an ủi. Tên hỗn tiểu tử này rốt cuộc cũng có người chế ngự được hắn. Mặc dù chỉ là tạm thời nhưng cũng khó có được, nói rõ hắn rất quan tâm hai nữ nhân này.
Y Tiểu Âm châm thêm nước trà cho Ngải Luân: “Người nói tiếp đi.”
“Lúc đó, trong tình huống như vậy, Nhạc Hàn Trai không thể giết được. Nhưng khi đó ta mới ra đời, gan lớn cực kỳ, vẫn muốn tìm cơ hội thử một lần.”
Ngải Luân im lặng một chút rồi nói tiếp: “Lần đó y hội được tổ chức, không ít danh y đương thời đều tham gia. Mấy vòng tỷ thí qua đi, Hàn Y Hội của Nhạc Hàn Trai, Quỷ Y Môn của đại sư phụ ngươi, còn có lão môn chủ âm Y Môn chiếm ba hạng đầu, thu được danh ngạch tiến vào trong trung tâm cổ địa.”
Y Tiểu Âm khẽ gật đầu. Trước kia, nàng có nghe lão môn chủ âm Y Môn nhắc qua. Hai mươi năm sau, nàng cũng đã theo lão môn chủ đến Nam Cương một lần.
“Biến cố phát sinh trong đêm trước khi tiến vào cổ địa.” Ngải Luân cau mày, giống như đang nhớ lại chuyện gì kinh khủng lắm: “Nguyên nhân cụ thể ta không thể nhớ được, cũng có thể là do bị lau ký ức.”
“Ta chỉ nhớ mang máng, vị Hàn y mà Nhạc Hàn Trai mang đến bỗng nhiên phát bệnh, vô số cổ trùng tràn vào cơ thể hắn ta, khiến cả người hắn ta đều to gấp mấy lần, sau đó bị cổ trùng chia nhau ăn sạch.”
“Về sau, tất cả y sư đều liên hợp lại diệt sát đám cổ trùng.” Ngải Luân bỗng nhiên nhìn Hạ Thiên, hơi nghi hoặc nói: “Tiếp theo, tình huống hơi quỷ dị, bởi vì Trương Minh Đà đột nhiên nổi điên, gặp người là giết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận