Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2421: Chúng ta lại gặp nhau rồi

“Đây là đảo Sương Nguyệt?”
Ứng Hiểu Nguyệt nghe vậy, đầu tiên là sững sờ, sau đó lắc đầu không thôi: “Việc này sao có thể? Vừa nãy chúng ta còn ở trên Tiêu Đảo mà, ngay cả truyền tống trận cũng không thấy thì sao có thể một phát đã tới đảo Sương Nguyệt.”
Tiêu Diễm Diễm cảm thấy Hạ Thiên có chút ngáo ngơ, phản bác rằng: “Ta thấy hắn đang nói vớ vẩn thì có, nếu như lên đảo dễ như này, vậy chúng ta còn cần nhờ tên họ Hoàng kia làm gì!”
“Từ lúc chúng ta rơi xuống đến bây giờ cũng chưa tới năm phút.”
Mã Khỉ Linh có chút hoài nghi, lẩm bẩm nói: “Coi như Hoàng đảo chủ động tay động chân vào truyền tống trận thì cũng phải để chúng ta lại Tiêu Đảo, rồi mấy người đó âm thầm đến đảo Sương Nguyệt.”
“Chứ không có đạo lý nào lại đưa chúng ta đến đảo Sương Nguyệt.”
A Cửu tương đối đồng ý với cách nói của Mã Khỉ Linh, nhưng nàng lại cảm thấy Hạ Thiên không cần thiết phải nói dối, hơn nữa hắn cũng chưa bao giờ nói láo, mặc dù có đôi khi lời nói của hắn đúng là vớ vẩn.
“Các ngươi không tin cũng được.” Hạ Thiên cảm thấy chẳng sao cả, cười hì hì nói: “Nhưng các ngươi sẽ nhanh chóng biết đây là nơi nào thôi.”
Nghe vậy, đám người Ứng Hiểu Nguyệt liếc nhìn nhau, nghi ngờ trong lòng càng sâu.
Đúng lúc này, những con quỷ hỏa hủ huỳnh lấp lóe kia càng ngày càng nhiều, gần như bay hết về chỗ bọn họ.
“Nơi này không nên ở lâu, mọi người rút lui trước đã!”
Ứng Hiểu Nguyệt biết đám côn trùng này vô cùng lợi hại, lập tức nói với mấy người khác: “Có chuyện gì đợi đến chỗ an toàn rồi tính.”
Mấy người khác đồng thời đáp lời, nhanh chóng tản ra khắp phía.
Hiện đã là nửa đêm, bầu trời treo một vầng trăng tròn, chiếu sáng mọi nơi.
Nhưng đám người bọn hắn hoặc là tu tiên giả, hoặc người mang tuyệt kỹ, cho dù tối om không thấy năm ngón tay thì bọn họ vẫn có thể đi lại trên đất như bình thường.
Ước chừng mười phút sau, sáu người vốn đang tụ hội với nhau bất giác đã tản đi.
A Cửu nhìn chung quanh, phát hiện bên cạnh chỉ còn Hạ Thiên, không khỏi hỏi: “Những người khác đâu?”
“Cửu nha đầu, nàng đừng hỏi ta chứ.”
Hạ Thiên cười hì hì nói: “Sao ta biết bọn họ đi đâu được, dù sao chân cũng mọc trên người bọn họ, nhưng có lẽ bọn họ chưa chạy được xa đâu, suy cho cùng nơi này cũng rất nguy hiểm.”
A Cửu nghĩ nghĩ, nói: “Không được, ta muốn đi tìm bọn họ.”
“Nàng tìm bọn họ làm gì?” Hạ Thiên có chút không hiểu nói: “Mấy người kia đều không phải người tốt gì cả, chúng ta vẫn nên tự mình chơi thôi.”
“Ít nhất phải tìm được Ứng Hiểu Nguyệt, nàng biết Y Y tỷ ở chỗ nào.”
A Cửu giải thích nói: “Tuyệt đối không thể để Ứng Hiểu Nguyệt cứ vậy chết đi.”
Hạ Thiên nhìn A Cửu, có chút nghi hoặc nói: “Không phải vợ Y Y bảo nàng đến tìm sao, hẳn là nàng phải biết nàng ấy đang ở đâu.”
“Là nàng bảo ta tới tìm chàng, chứ không có nghĩa là ta biết nàng ở đâu.”
A Cửu lườm Hạ Thiên một cái, lập tức giải thích nói: “Hơn nữa không phải chàng thần thông quảng đại, không gì không làm được sao hả, thế sao lại không phát hiện dấu vết cuả Y Y tỷ.”
“Điểm ấy quả thật có chút kỳ quái.”
Hạ Thiên nghĩ mãi không ra, mặc dù bây giờ tu vi của hắn bị hạ xuống Kim Đan Kỳ, nhưng thần thức của hắn vẫn rất mạnh, có điều vẫn không cảm giác được sự tồn tại của Y Tiểu m, chỉ là trực giác nói cho hắn biết rằng Y Tiểu Âm nhất định ở trên hòn đảo Sương Nguyệt này.
A Cửu nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, rồi nói với Hạ Thiên: “Ta đi tìm Ứng Hiểu Nguyệt, chàng ở đây đợi đấy, đừng làm loạn đi.”
Không đợi Hạ Thiên trả lời, A Cửu đã trực tiếp rời đi.
Nếu A Cửu bảo hắn ở chỗ này thì Hạ Thiên cũng sẽ không đi theo, mặc dù hắn không biết A Cửu đang làm cái gì, nhưng hắn không cần phải biết, chỉ cần phối hợp với nàng là được.
Không bao lâu sau, Hạ Thiên không đợi được A Cửu hoặc Y Tiểu m, mà đợi được mấy người không thân cho lắm.
“Hạ Thiên hả, trông ngươi không giống như vui vẻ nhỉ.”
Vết thương ở cổ Đoạn Nhất Lang cuối cùng cũng được chữa khỏi, chỉ là giọng nói giống như tiếng vịt đực, “Đang chờ ai à?”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Có phải chờ đám đần các ngươi đâu.”
“Đó là điều dĩ nhiên, chúng ta làm gì phải tiểu cô nương xinh đẹp mà có thể phiền ngươi chờ đợi.”
Nói chuyện chính là Thang lão thái bà da nhăn nheo, trong tay nàng chống quải trượng, vẻ mặt tươi cười nói.
Vài người khác cũng lần lượt xuất hiện, không phải ai khác mà chính là Hoàng đảo chủ, cùng với Cao Vô Ưu và người nước ngoài Sử Bội La kia.
“Hạ tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Hoàng đảo chủ thái độ ôn hoà, “Sao lại không thấy mấy người khác nhỉ?”
Cao Vô Ưu nhìn quanh, có chút cẩn thận nói: “Mấy nữ nhân kia sẽ không chốn ở nơi nào xong chuẩn bị đánh lén chúng ta chứ.”
“Ngươi nghĩ nhiều rồi.”
Sử Bội La cười ha ha, “Chúng ta đã sớm kiểm tra xung quanh đây, đâu có ai trốn đâu.”
“Hoặc là tiểu tử này cùng mấy nữ nhân kia tách ra, hoặc là bọn họ xảy ra xích mích.”
Đoạn Nhất Lang tiếp lời nói: “Nói thế nào đi chăng nữa thì đây cũng là cơ hội của chúng ta.”
“Nếu như bây giờ không ra tay, có lẽ sau này sẽ không còn nữa.” Thang bà bà cũng phụ họa theo.
“Đừng nói nhảm như vậy, năm tên đần các ngươi muốn gì cứ nói thẳng ra.”
Hạ Thiên ngáp to một cái, có chút không kiên nhẫn: “Đừng vòng vo nữa, ta không rảnh ở đây chơi với các ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận