Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2515: Sao nàng cũng ghen thế?

Y Tiểu Âm không đồng ý với lời mời ăn trưa của Hạ Thiên, chủ yếu là mỗi lần đi ra ngoài ăn cơm với đồ lưu manh này đều sẽ xảy ra vài chuyện không vui vẻ gì, hoặc là mấy thứ phiền phức không lớn không nhỏ.
Có điều trước giờ Hạ Thiên đều không cho rằng những phiền phức đó là do hắn, thậm chí không cảm thấy chúng nữa, chỉ coi đó là mấy đồ đần chủ động tìm chết thôi.
Y Tiểu Âm còn phải tiếp tục nghiên cứu những cổ thư này, cho nên không muốn lãng phí một phút nào, trực tiếp nói nàng muốn bế quan, bảo Hạ Thiên khoảng thời gian này đừng quấy rầy nàng.
Hạ Thiên thấy Y Tiểu Âm không giống như nói đùa, cũng biết tính cách đó giờ của nàng, thế nên liền không quấn lấy nàng nữa, chỉ vừa cười vừa nói: “Vợ Y Y, thật ra nàng không cần liều mạng thế đâu.”
“Chẳng lẽ lại giống ngươi?” Y Tiểu Âm có chút bất mãn nói: “Ai đi cứu A Cửu thế?”
Hạ Thiên nét mặt kiên định nói: “Cửu nha đầu không có việc gì đâu, vợ Y Y không cần quá lo lắng.”
“Sao ta có thể không cho lắng được, phải đẩy nhanh tiến độ thôi.”
Mặc dù Y Tiểu Âm biết A Cửu bị Dạ Ngọc Mị dẫn tới tiểu tiên giới, nhưng nàng lại không biết gì về nó, đồng thời nàng biết Dạ Ngọc Mị là loại nữ nhân vì mục đích mà không từ thủ đoạn, vì vậy nàng không thể nào an tâm được, chỉ có thể cố gắng phá vỡ thông tin Dạ Ngọc Mị để lại, sớm này đi cứu A Cửu.
“Được, vậy ta sẽ không làm phiền nàng.” Hạ Thiên không phiền Y Tiểu Âm nữa, trực tiếp rời khỏi.
…....
Tập đoàn Thần Y, phòng làm việc của tổng tài.
Trợ lý tiểu muội theo thói quen đẩy cửa vào, sau đó nhìn thấy Lam Y Nhân đang ngồi trước bàn làm việc nhăn mày nhìn chồng văn kiện, nàng cũng không lộ vẻ bất ngờ gì, bởi vì trước khi Tô Bối Bối ra ngoài đã đánh tiếng với nàng rồi.
“Lam tổng, thời gian không còn sớm nữa, nên ăn trưa thôi.”
Trợ lý tiểu muội nhẹ giọng nhắc nhở: “Có cần phải mang thức ăn lên đây luôn không ạ?”
Lam Y Nhân ở phương diện nào đó cũng có chút cuồng công việc, có vài việc phải xử lý xong trong một lần, bằng không trong lòng sẽ không yên được, thế là nàng chỉ thản nhiên nói: “Sau lại nói, ta xem hết những văn kiện này đã, ngươi tự giải quyết trước đi.”
“Ta có vấn đề gì thì sẽ tìm ngươi đầu tiên.”
Ý tứ của nàng rất rõ ràng, trợ lý tiểu muội gật đầu: “Được, ta biết rồi.”
Trước đó Lam Y Nhân từng làm việc ở tập đoàn Thần Y, mọi người chung đụng với nhau nên trợ lý tiểu muội cũng biết rõ tác phong làm việc của nàng không giống Tô Bối Bối.
Tô Bối Bối thuộc kiểu công tư phân minh, trước giờ không vì việc tư mà bỏ việc công, nhưng cũng không vì việc công mà bỏ việc tư, theo cách nói của nàng thì chính là việc nào ra việc đấy.
Mà Lam Y Nhân thuộc kiểu làm việc phải liền mạch, một khi đứt đoạn là sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng, cho nên nàng chỉ muốn một phát làm xong, lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm được.
Trợ lý tiểu muội vừa đi, Lam Y Nhân ta ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, nàng không khỏi cau mày lại, vừa muốn nổi giận lại nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Hạ Thiên: “Chồng, chồng làm gì thế…”
“Vợ Tiểu Y, không ăn cơm đúng giờ là không tốt cho cơ thể đâu.”
Hạ Thiên cười hì hì, đặc biệt quan tâm nói: “Công việc cứ tùy tiện mà làm, không cần quá nghiêm túc.”
Lam Y Nhân có chút buồn cười liếc mắt nhìn Hạ Thiên, mắng yêu: “Lời này của chàng mà để người khác nghe thấy, chắc chắn sẽ mắng chàng cho xem.”
“Cái gì mà tùy tiện làm chứ, bao nhiêu người sống dở chết dở để làm việc, chính là vì cuộc muốn cuộc sống của bản thân và gia đình tốt hơn.”
“Người muốn mắng chửi, thì thế nào cũng sẽ mắng được.” Hạ Thiên không thèm để ý, bĩu môi nói: “Vì bản thân và gia đình mà nỗ lực làm việc là việc nên làm.”
“Nhưng ta không cần các nàng nuôi mà, hơn nữa dù ta không đi làm, muốn nuôi các nàng cũng là chuyện nhỏ.”
“Được rồi, biết chàng lợi hại rồi.” Lam Y Nhân bật cười, liếc nhìn Hạ Thiên: “Chồng tìm ta có việc gì vậy.”
Hạ Thiên tiến lên ôm Lam Y Nhân vào lòng, cảm nhận thân thể mềm mại của nàng, vừa táy máy chân tay vừa chính trực nói: “Không có gì hết, chỉ là nhớ nàng thôi, xem nàng có thành thật ăn cơm không.”
Lam Y Nhân đỏ mặt, hốc mắt nhanh chóng nổi lên sóng nước óng ánh, liếc nhìn Hạ Thiên: “Vớ vẩn, không phải chàng đi tìm Y Tiểu Âm sao, chắc là không chiếm được tý gì ở chỗ nàng ấy cho nên mới đến bắt nạt ta.”
Hạ Thiên cười hì hì, xuống tay lại nặng hơn chút: “Vợ Tiểu Y, sao cả nàng cũng ghen thế.”
“Ta thật sự nhớ nàng mà, cho nên mới đến tìm nàng.”
“Thôi đi, coi như chàng nói thật.” Thân thể của Lam Y Nhân có chút mềm nhũn, đầu óc không suy nghĩ nổi nữa, chỉ đành nỉ non nói: “Chồng à, đừng, đừng ở đây.”
Hạ Thiên nghe vậy hai mắt sáng lên, ôm Lam Y Nhân chợt lóe lên rồi biến mất.
“Lam tổng, cơm đã mang lên rồi đây, ta để… ấy?” Chờ đến khi trợ lý tiểu muội mang cơm lên tiến vào văn phòng liền trực tiếp ngơ ngác.
Nàng không nhìn thấy Lam Y Nhân ra khỏi phòng làm việc mà, sao không có ai vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận