Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3689: Dám nói xấu Cửu nha đầu, ngươi chính là muốn ăn đòn

Nam nhân miệng méo bóc một hạt đậu phộng, cười lạnh: “Ngươi đừng giả bộ nữa, lúc đó tất cả mọi người đều nhìn thấy, ngươi bị người kia xách lên giống như xách gà con, một đường đưa đến Tề gia.”
“Ngươi thì biết cái gì?” Mao Thất Trúc thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, lập tức thay đổi sắc mặt, lớn tiếng nói: “Các ngươi có biết người bắt ta là ai không?”
Có người hỏi: “Người kia không phải bạn trai nữ gia chủ Tề gia sao? Có ai mà không biết chứ.”
“Gọi là Từ tiểu thư hoặc Từ tiên tử, cái gì mà nữ gia chủ, khó nghe muốn chết.”
“Từ tiểu thư là một nhân vật, ta đây thừa nhận, nhưng dáng dấp của tiểu tử kia quá bình thường, không xứng với Từ tiểu thư.”
“Hắn chỉ là một tiểu bạch kiểm ăn bám mà thôi, không cần phải nhắc đến.”
Mao Thất Trúc nghe mọi người bàn tán xung quanh, không thể nhịn được cười: “Các ngươi đúng là cái gì cũng không biết. Người có thể được Từ tiểu thư coi trọng, làm sao có thể là tiểu bạch kiểm ăn bám được chứ? Hắn tên Hạ Thiên, là đại nhân vật ở Giang Hải đấy.”
“Hạ Thiên? Hắn có địa vị gì chứ?” Người ở đây hiển nhiên chưa nghe qua cái tên này, cũng không biết hắn có phải đại nhân vật hay không.
“Các ngươi đừng nghe mặt lông thổi phồng ở đây.” Nam nhân miệng méo hừ một tiếng, phun ra một cục đàm, khinh thường nói: “Tiểu tử kia chỉ biết ăn bám, chẳng có địa vị gì cả, một tên hèn nhát. Đêm hôm đó, Tống lão gia chúng ta mời hắn đến Hàn Nguyệt lâu ăn cơm. Kết quả bị treo lên đánh một trận, bị dọa đến trong đêm phải chạy khỏi Phù Lương.”
“Ngươi đánh rắm.” Mao Thất Trúc lập tức giải thích thay cho Hạ Thiên: “Hai ngón tay của Hạ Thiên có thể nhấc ta lên, ai có thể đánh thắng hắn ở Phù Lương này chứ?”
“Đó là vì ngươi thiếu kiến thức.” Nam nhân miệng méo mỉm cười, vò xác đậu phộng trên tay: “Lâm gia chúng ta có truyền thừa ngàn năm, nghe nói tổ tiên còn xuất hiện cả thần tiên. Không nói người khác, chỉ nói tiểu thiếu gia Lâm Tuấn Nghĩa của chúng ta, một quyền có thể đánh chết một con trâu. Dạy cho tên tiểu tử kia một bài học không phải dễ dàng sao?”
Trong đám người lập tức có người phụ họa:
“Đúng đúng đúng, Lâm thiếu gia chính là trời sinh thần lực. Khi còn bé, hắn ta đã một quyền đánh nát một tảng đá.”
“Ta đã từng nhìn thấy Lâm thiếu gia ở dưới đáy thác nước Cổ Sơn, quả thật là thần nhân.”
“Lâm tiểu thiếu gia rất ngưu bức. Lâm gia ngưu bức. Tề gia chỉ là cái rắm, chứ đừng nói chi chỉ là nhân tình khác họ.”
“…”
Mao Thất Trúc gấp lên, chỉ vào người kia mà mắng: “Ngươi câm miệng cho ta, ta không cho phép ngươi vũ nhục Hạ Thiên Hạ tiên sinh.”
“Ồ, ngươi bị hắn đánh thành kẻ ngốc rồi à.” Nam nhân miệng méo tiến lên, một cước đạp lăn Mao Thất Trúc xuống đất: “Tề gia truyền chức gia chủ cho một người khác họ thì coi như xong, ngươi là người của thị trấn lại còn nói giúp cho người ngoài.”
Mao Thất Trúc bị một cước, dọa đến rụt đầu, nhưng ngoài miệng vẫn cường ngạnh như cũ: “Dù sao, ta cảm thấy Hạ tiên sinh là lợi hại nhất, tuyệt đối không bị bất kỳ ai dọa bỏ chạy.”
“Ha ha, hắn lợi hại như vậy, tại sao bây giờ lại chẳng thấy bóng dáng của hắn đâu?” Nam nhân miệng méo cười ha hả: “Lễ hội ngắm trăng là hai nhà Lâm Tề tổ chức, trước khi chính thức bắt đầu, ngày nào cũng sẽ có tỷ thí. Hai ngày qua đều là người của Lâm gia chúng ta thắng, Tề gia ngay cả rắm cũng không dám thả, Hạ Thiên mà ngươi nói cái bóng cũng không thấy, không phải cụp đuôi chạy trốn thì là gì?”
Nghe xong, Mao Thất Trúc xác thực không cách nào phản bác.
Đông Nam tiên hội là do A Cửu mượn danh Tề gia tổ chức, đến lúc đó nhất định sẽ có không ít tu tiên giả đến đây.
Tuy nhiên, những chuyện này hiển nhiên không thể nào nói rõ ràng ra bên ngoài.
Để tránh phát sinh chuyện phiền phức không cần thiết, A Cửu bàn với Lâm gia sẽ cử hành cái gọi là lễ hội ngắm trăng.
Ban ngày sẽ thiết lập lôi đài luận võ, ban đêm thiết yến ngắm trăng, thu hút lực chú ý của người bình thường. Tiên hội chân chính sẽ được cử hành vào đêm Trung thu.
Tuy nhiên, động thái này đã thu hút không ít du khách bình thường.
Thậm chí còn có một số võ giả, tán tu đến tham gia náo nhiệt, Lâm Tề hai nhà thừa cơ thu hút những người này.
Ngoài mặt mà nhìn, hai ngày qua đúng là Lâm gia chiếm thượng phong.
Nam nhân miệng méo nhìn Mao Thất Trúc ỉu xìu, không thể nín cười: “Mặc kệ là Hạ Thiên hay là nữ nhân tên A Cửu đến từ Tề gia, tất cả đều là rác rưởi, không chịu nổi một kích. Cuối cùng, Phù Lương vẫn sẽ của Lâm gia ta… Hả?”
Lời còn chưa nói hết, nam nhân miệng méo chợt phát hiện cả người mình giống như bay lên.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Lão Lâm, tại sao ngươi lại bay lên thế?”
“Thanh thiên bạch nhật mà lại có quỷ sao?”
Mao Thất Trúc nhìn thấy cảnh tượng này, bỗng nhiên có cảm giác rất quen thuộc, nhịn không được kêu một tiếng: “Hạ tiên sinh, là ngươi sao?”
“Ngươi biết ta?” Một giọng nói lười biếng vang lên, tiếp theo một bóng người xuất hiện trong trà lâu, một tay bóp lấy cổ nam nhân miệng méo.
Mao Thất Trúc chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng một cái. Hắn ta định thần nhìn lại, lập tức kích động hẳn lên: “Hạ tiên sinh, ta biết là ngươi sẽ đến mà. Là ta, Mao Thất Trúc, mặt lông đấy. Mấy ngày trước, trong trà lâu, ngươi tìm ta hỏi đường, ta đã dẫn ngươi đến Tề gia bên hồ, ngươi còn nhớ không?”
Hạ Thiên liếc mắt nhìn hắn ta. Bởi vì dáng dấp của hắn ta quá khó nhìn, miễn cưỡng có chút ấn tượng: “Đúng là có chuyện như vậy.”
“Ngươi mau thả ta xuống đi. Nếu không, ngươi không có quả ngon để ăn đâu.” Nam nhân miệng méo gấp lên, quơ tay múa chân: “Ta là người của Lâm gia, Lâm tiểu thiếu gia là cháu họ ta đấy.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta chẳng quan tâm ngươi là cháu của ai hay ai là cháu của ngươi. Ngươi dám nói xấu Cửu nha đầu, vậy thì ngươi muốn ăn đòn rồi.”
Nói xong, hắn quăng thẳng người kia xuống sông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận