Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1946. Lý tưởng của Hạ Thiên

Không thể không nói, Thạch Thuần suy nghĩ rất nhiều, đương nhiên, sự nghi ngờ kia của nàng không hoàn toàn vô căn cứ, dù sao những chuyện tương tự như vậy cũng đã từng phát sinh rồi.
“Vậy tại sao ngươi không đánh tên kia một trận rồi đuổi hắn ra chứ?” Hạ Thiên có chút khó hiểu.
“Anh rể à, ta không phải là ngươi, hở tí là vung tay đánh người. Ta chính là một thiếu nữ xinh đẹp tuân thủ luật pháp, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, ôn lương hiền thục, ta chỉ biết lấy đức phục người!” Nếu Thạch Thuần nghe người khác nói về mình như vậy phỏng chừng sẽ không tin tưởng, nhưng nàng lại có thể nói ra mà hoàn toàn không đỏ mặt chút nào.
“Vậy cuối cùng thì ngươi muốn ta giúp ngươi làm cái gì?” Hạ Thiên trừng mắt với Thạch Thuần, nha đầu này thật đúng là phiền phức.
“Ừ, cũng không có gì, chúng ta đi tới đó xem tình hình như thế nào trước đã." Thạch Thuần nháy nháy mắt, “Đúng rồi, để ta gọi điện thoại cho Tôn Vân hẹn nàng xuống dưới ăn điểm tâm, dù sao thì ta vẫn còn chưa ăn sáng đâu."
Thạch Thuần lấy điện thoại di động ra gọi cho Tôn Vân, mà bên kia, nàng ta cũng nhận điện thoại rất nhanh.
“Tôn Vân, ngươi ăn sáng chưa? A...... Thôi, ngươi vội việc của mình trước đi!” Thạch Thuần lập tức cúp điện thoại, khuôn mặt có chút ửng hồng, bởi vì bên kia điện thoại truyền đến âm thanh không thể miêu tả.
“Tra nam, quả nhiên là tra nam mà! Thế mà dám làm bậy ở phòng của ta và Tôn Vân, ta không muốn ở đó nữa, ta phải đổi chỗ ở!” Thạch Thuần thở phì phò nói: “Anh rể, ta muốn tới ở chỗ của ngươi!"
“Tốt thôi, dù sao bây giờ khách sạn cũng chỉ có ta và Tiểu muội chân dài, ngươi có thể ở gian phòng của chúng ta, cũng có thể ở bất cứ gian phòng nào trong khách sạn." Hạ Thiên thuận miệng nói, cảm thấy chuyện đó sao cũng được.
“Phải không?” Thạch Thuần thật là có chút bất ngờ, “Anh rể, ngươi mua lại khách sạn à?"
“Hình như là cô vợ nào của ta mua, tóm lại, bây giờ khách sạn là của chúng ta, không cho người khác ở." Hạ Thiên không quá xác định chuyện ấy, cũng lười tìm hiểu.
“Anh rể, ta đói bụng rồi, ta muốn đi ăn điểm tâm." Thạch Thuần bĩu môi, “Ta mặc kệ Tôn Vân, ngươi dẫn ta đi ăn điểm tâm trước đi."
Hạ Thiên không có ý kiến gì, nhưng hắn cũng không có mang Thạch Thuần trở về khách sạn, lý do rất đơn giản, lỡ như trở về gặp phải Ninh Nhụy Nhụy cũng đang ăn điểm tâm phía dưới, sau đó nhìn thấy bọn hắn lại nói không muốn ăn, vậy thì không tốt lắm.
Mặc dù Thạch Thuần không đồng ý lý do kì quái của Hạ Thiên, nhưng nàng không có để ý gì, dù sao ăn ở đâu cũng giống nhau.
Nhưng phải biết rằng, dù sao ở đây cũng là hải đảo, không có nhiều sự lựa chọn, ngoại trừ tất cả khách sạn đều có phòng ăn, nơi còn lại có thể ăn cơm chính là khu mua sắm tổng hợp.
Đương nhiên, khu mua sắm ở đây không phải chỉ là để mua sắm, vui chơi ẩm thực gì cũng có, mua đồ mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, đói bụng muốn ăn cái gì rất là tiện lợi.
Thời điểm này, khu mua sắm không có bao nhiêu người, chỗ ăn cơm càng ít. Thật ra chuyện nọ cũng bình thường, người tới đây nghỉ phép vừa mới bay nhảy cuồng hoan tối hôm qua, cho nên bây giờ hơn phân nửa là đang ngủ.
“Anh rể, ta đột nhiên lại không muốn ăn." Khi cả hai đi vào một tiệm ăn sáng, nhìn hết menu thì Thạch Thuần phát hiện mình không có ăn uống gì.
“Thuần Thuần, tại sao ngươi lại kén ăn chứ?” Hạ Thiên có chút khó hiểu, “Ta nhớ lúc nhỏ ngươi không có kén ăn như vậy."
“Đó là do hồi nhỏ ta không được ăn nhiều món ngon, cho nên là không kén ăn rồi." Thạch Thuần bĩu môi, “Khi đó cơ thể người ta còn đang phát triển chứ bộ."
“Vậy ngươi muốn ăn cái gì?” Hạ Thiên thuận miệng hỏi một câu.
“Không biết, hình như không có gì mà ta muốn ăn cả." Thạch Thuần hơi bày ra vẻ mặt không quá hứng thú, “Anh rể, ta hỏi ngươi một việc nha, bây giờ ngươi lợi hại như vậy, vợ cũng nhiều như vậy, tiền cũng xài không hết, có khi nào ngươi cảm thấy mình không có gì để theo đuổi không?"
“Không, ta còn có rất nhiều thứ để theo đuổi, ví dụ như làm cách nào để cởi ra bộ quần áo trên người Muội muội chân dài, đến giờ nàng ấy còn không chịu nói cho ta biết đâu, còn có Thần tiên tỷ tỷ cũng không phải mỗi ngày đều chơi với ta, ta còn muốn đi Tiên Vân đại lục tìm các cô vợ của mình. Ở đây thì ta còn muốn thay đổi dáng người của Tiểu muội chân dài, còn muốn làm cho vợ Y Y nghe lời một chút, ờ, còn có Bối nha đầu bây giờ cũng không nghe lời ta nói, tóm lại ta còn có rất rất nhiều thứ để theo đuổi.” Hạ Thiên nói như như thuộc trong lòng bàn tay, những thứ hắn cần theo đuổi thật sự rất nhiều.
Thạch Thuần có chút cạn lời, người anh rể này đã có nhiều vợ như vậy, tại sao vẫn còn có hứng thú với mỹ nữ chứ?
“Tốt thôi, nhưng ta thường xuyên cảm thấy mình không hề có chút theo đuổi nào. Cái gì ngon thì ta đã ăn rồi, trò gì vui cũng chơi hết, ta cũng không muốn chạy khắp nơi tìm soái ca, ở đây nghỉ phép cũng không biết chơi cái gì. Nhụy Nhụy tỷ chân dài ta cũng đã chơi cùng rồi, thật sự không có việc gì đặc biệt muốn làm." Thạch Thuần cảm thấy có chút vô vị, “Anh rể, ngoại trừ chơi với tỷ tỷ các nàng ấy thì ngươi không còn có sở thích khác sao?"
“Không có." Hạ Thiên nói rất chân thành: “Nhưng các nàng ấy đều có sở thích khác."
“Nói như vậy ta vẫn muốn tìm một chút việc để làm." Thạch Thuần lẩm bẩm, “Chẳng lẽ ta thật sự phải làm hoạ sĩ sao? Nhưng ta lại không có hứng thú quá lớn đối với vẽ tranh."
Thạch Thuần chống cằm bằng hai tay, vẻ mặt buồn khổ nhìn Hạ Thiên: “Anh rể, ngươi có thể tìm cho ta một chút trò vừa có tính khiêu chiến vừa chơi vui được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận